Chương 40: Có Thuê Nhà Không? 1

Cuốn sổ của Lê Thư Hân là quỹ giáo dục do vợ chồng họ dành dụm cho con trai, gồm 10.000 nhân dân tệ.

Cô nhớ rằng những gì cô đã thảo luận với Thiệu Lăng là tiết kiệm 10.000 nhân dân tệ mỗi năm cho con trai ... Đây là tất cả của cải nhà bọn họ.

Ồ không đúng, khoan đã, nhà bọn họ không dự trữ tiền mặt sao?

Nghĩ đến đây, Lê Thư Hân lập tức lục tung đồ đạc trong nhà, quả nhiên, rất nhanh tìm thấy 50.000 tệ tiền mặt khác trong tủ.

Hô!

Quả nhiên!

Cô nói ngay mà, gia đình họ sẽ có hơn 30.000 nhân dân tệ như trong sổ tiết kiệm, bởi vì phải phát tiền lương nên Thiệu Lăng giữ rất nhiều tiền mặt trong nhà.

Trong nhà có nhiều tiền mặt hơn so với gia đình bình thường.

Tổng cộng là ... 80.000 nhân dân tệ.

Lúc này là năm chín tám, một gia đình chỉ cần có 80.000 tệ đã tính là dư giả, số nhà trong thôn có số tiền này không tính ít nhưng thực sự cũng không nhiều.

Không phải vì nghèo, điều kiện các hộ gia đình trong thôn cũng khá, sở dĩ trong tay không có nhiều tiền mặt như vậy hoàn toàn là bởi vì năm ngoái bọn họ xây dựng nhà ở, mở rộng thêm khu nuôi hải sâm.



Những khoản này cũng không phải là nhỏ.

Nhưng họ cũng gặp may mắn, trúng phải năm nay di dời.

Đây là cô trọng sinh muộn, nếu được tái sinh sớm hơn một chút, cho dù là sớm hơn một tuần, khi ấy thông báo chưa được dán xuống dưới. Cô dù phải liều mạng cũng sẽ đem hết số tiền tiết kiệm để xây một ngôi nhà khác. Thật tiếc, vì đã có thông báo, xây nhà thêm cũng không đòi được tiền đền bù di dời.

Thay vì lãng phí sức lực và khóc lóc để nhận lại chi phí xây nhà, thà tiết kiệm sức lực và thời gian này mà làm việc khác.

Ngồi ở giữa 50.000 tệ, cô cảm thấy mình lúc này thật sự rất đơn thuần, không giấu giếm một xu tài sản riêng. Tuy nhiên, cái hay ở Thiệu Lăng là hắn cũng không giấu giếm chuyện tiền bạc riêng tư của mình, trong nhà có bao nhiêu tiền từ trước tới tới nay đều là thỏa thuận chung với nhau.

Lê Thư Hân đứng dậy thu dọn tiền và tiểu kim khố thật tốt, sau đó lại bắt đầu sắp xếp quần áo, không phải là vì nóng nảy, mà là cô biết sau ngày nghỉ mồng một tháng năm sẽ có người tới đo đạc đăng ký, bọn họ thu thập thỏa đáng sớm một chút, cũng có thể sớm một chút chuyển nhà.

Hiếm thấy không có tiểu mập mạp ở nhà quấy rối, Lê Thư Hân phải tranh thủ nhanh chóng thu dọn.

Nhưng mà, không thu dọn thì cũng không cảm nhận được, đến lúc dọn thì mới phát hiện trong nhà bọn họ có rất nhiều đồ lặt vặt. Nếu là chuyển nhà, có một chút đồ vật linh tinh chắc chắn Lê Thư Hân không định dùng tiếp.

Lê Thư Hân đem đồ vật chia làm hai loại, những thứ sẽ mang đi khi chuyển nhà được sắp xếp ở một nơi và những thứ không có ý định mang đi sẽ được đặt ở một nơi khác.

Đúng lúc Lê Thư Hân đang bận rộn khí thế ngất trời, tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Rinh rinh rinh” ~



Cô nhanh chóng đứng dậy bắt máy, "Xin chào?"

“A Hân là mẹ đây." Từ trong điện thoại truyền đến thanh âm vang dội, Lê Thư Hân sửng sốt, có chút mất tập trung. Vừa rồi mới nghĩ đến nhà mẹ đẻ, liền có người gọi điện thoại tới.Cô vội hỏi: "Mẹ, sao mẹ gọi cho con?"

“Con đứa nhỏ này nói chuyện linh tinh vậy, mẹ gọi điện thoại cho con gái, còn phải hỏi tại sao?"

Lê Thư Hân: “Không phải……”

Đầu bên kia điện thoại tựa hồ cũng không muốn dây dưa chuyện này, rất nhanh nói: “Các con di dời thế nào rồi?”

Lê Thư Hân: “Con vẫn chưa tới đăng ký.”

“Ồ, cũng sắp rồi đúng không?"

“Chắc là vậy....Đúng không.” Lê Thư Hân không cho một cái tin chính xác, ngược lại hỏi: “Mẹ có chuyện gì liền nói thẳng đi.”

Sự tình di dời của thôn bọn họ đã sớm truyền đi.

Chưa kể, người chú thứ ba của Lê Thư Hân vẫn đang đào giếng ở đây, gia đình cha mẹ cô hẳn là đã sớm biết chuyện, nhưng bọn họ cũng không giống như người trong nhà chồng cô, sáng sớm chạy tới nghĩ chiếm tiện nghi hoặc là lấy lòng một chút để về sau dễ bề lợi dụng.

*mấy chương đầu mình có edit nhầm người chú thứ ba của Lê Thư Hân thành em trai thứ ba của cô ấy, sorry mọi ngừi