Vợ chồng bọn họ, ai cũng trốn không thoát.
Gia đình ba người của họ đã lộn xộn cả buổi sáng, thu thập xong, ăn xong cơm sáng đã gần giữa trưa.
Thiệu Lăng không ngủ trưa cũng không ở lại trong nhà lâu, cùng Lê Thư Hân nói: “Anh đi một chuyến đến Ủy ban thôn nói một chút chuyện tối hôm qua.”
Lê Thư Hân qdứt khoát nói: “Anh hãy mang bảo bảo cùng đi, em thu thập đồ vật trong nhà một chút.”
Tuy rằng nhóc con nhà bọn họ không khóc không nháo, nhưng nó rất nghịch ngợm, Lê Thư Hân mang theo thằng bé, làm chuyện gì cũng chậm chạp.
Thiệu Lăng: “Được, đi nào, ba ba mang con đi chơi!”
Người này thật thô bạo, vừa xách con trai như xách gà con vừa kéo dép ra khỏi cửa, thằng nhỏ cũng không khó chịu mà còn nở nụ cười vui vẻ, rất hạnh phúc. Mắt thấy hai cha con đi ra ngoài, Lê Thư Hân xoay người vào nhà thu dọn đồ đạc.
Đừng thấy cô nói chính mình sẽ không dễ dàng sinh khí, nhưng sự kiện “Ngoài ý muốn" này kiếp trước làm thay đổi cả đời bọn họ, chuyện này vẫn ở trong tiềm thức của cô tạo không ít áp lực. Qua hôm nay, tâm thái của cô đã thay đổi.
Giống như hôm nay mới chính thức trọng sinh.
Trọng sinh mười ngày nay, cô cái gì cũng không làm, mỗi ngày đều đắm chìm trong một loại trạng thái mông lung, nhưng hiện giờ đã không phải, cô hít sâu một hơi, lớn tiếng hét lên một tiếng phát tiết hết tích tụ trong lòng.
Sau đó một lần nữa cười rạng rỡ, cuộn chặt tay, nghiêm túc: “Lê Thư Hân, cố lên!!!”
Sắp xếp, sửa sang lại gia sản!
Lúc này, nhà cô có bao nhiêu tiền?
Lê Thư Hân không biết trên đời này có bao nhiêu người có thể trọng sinh.
Nhưng cô biết, cô nhất định là người cuối cùng kiểm kê tài sản của mình.
Từ lúc tái sinh đến nay, cô thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc sửa sang lại gia sản, Lê Thư Hân thậm chí còn không nhớ lúc này nhà mình có bao nhiêu tiền. Tuy nhiên, cô vẫn dễ dàng tìm được nơi cất giấu tiền của mình.
Nơi cô giấu tiền thật sự vạn năm không thay đổi.
Lê Thư Hân lôi ra một cái hộp sắt, cái hộp này dùng để đựng bánh quy, nhưng bây giờ nó là "báu vật nhỏ" của họ - một kho bạc nhỏ thực sự.
Lắc một cái có thể nghe thấy tiếng kêu, bên trong có cả đồ trang sức bằng vàng của Lê Thư Hân.
Mang theo vài phần vui sướиɠ, Lê Thư Hân siết chặt quai hàm và mím chặt miệng mở chiếc hộp.
Chà, có hai cuốn sổ tiết kiệm trong hộp.
Ngoài cuốn sổ tiết kiệm, còn có một số đồ trang sức bằng vàng cùng với một viên ngọc bích nhỏ bằng hạt đậu, ngọc có màu xanh biếc bề ngoài mượt mà sáng bóng, đây là vật mà thời điểm trước khi qua đời, ông nội của Thiệu Lăng để lại cho con trai của họ Thiệu Giai Hi.
Đời trước, khi Lê Thư Hân gửi con về nhà cha mẹ đẻ, cô đã đeo lên cổ nó, hy vọng sẽ phù hộ cho con mình thật nhiều, kết quả không nghĩ tới rất nhanh đã "mất". Vì chuyện này, cô đã cãi nhau với Thiệu Lăng rất nhiều lần, thật ra trong lòng bọn họ đều biết thứ này không phải do người ngoài lấy.
Cũng không biết là cha mẹ cô hay là anh chị dâu lấy.
Quả nhiên, mười năm sau Lê Thư Hân đã nhìn thấy hạt đậu ngọc này trên người cháu trai mình.
Lê Thư Hân lắc đầu, không muốn nghĩ tới chuyện này nữa, chuyện đã qua liền qua đi, lần này cô tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa.
Ngoại trừ đậu ngọc, số trang sức vàng còn lại đều do Thiệu Lăng mua cho Lê Thư Hân khi cô kết hôn. Mặc dù cha mẹ của Thiệu Lăng không giúp đỡ gì, ông bà nội lại lớn tuổi. Nhưng hắn là người siêng năng và đã tiết kiệm được một số tiền.
Họ kết hôn, hắn mua cho cô "ba chỉ vàng". Dây chuyền vàng, lắc tay vàng, hoa tai vàng và một cặp nhẫn vàng. Mặc dù những chiếc nhẫn vàng trông có vẻ thô sơ nhưng bên trong mỗi chiếc đều có khắc chữ.
Chiếc này của cô được khắc chữ "SL" là tên viết tắt của tên Thiệu Lăng.
Chiếc của Thiệu Lăng có khắc "LSX" trên đó, đó là tên viết tắt của cô.
Lê Thư Hân mở cuốn sổ tiết kiệm, sổ đứng tên Thiệu Lăng có 20.000 nhân dân tệ. Cô mở một cái khác, cái này là của cô ấy. Cũng không phải vợ chồng họ phân chia rạch ròi, hai người đều giống như các cặp vợ chồng khác ở thời nay nhìn chung thì không có sự phân biệt về kinh tế.