Lê Thư Hân mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn có chút mỏi mệt, đuôi lông mày nhăn lại thật chặt, cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của hắn,Thiệu Lăng nắm lấy tay cô, nhếch khóe miệng, nói: "Em còn không cho anh ngủ."
Lê Thư Hân cũng không quá thanh tỉnh, bởi vì vừa ngủ dậy giọng nói mềm mại: “Anh ngủ đi, em muốn dậy.”
“Nằm xuống với anh một lát.” Thiệu Lăng không buông tay, nhắm hai mắt lại, nói: “Tối hôm qua anh không trở về, em có sợ không?”
Lê Thư Hân khịt mũi, bị Thiệu Lăng vỗ vỗ cái mông của cô, Lê Thư Hân không phục: "Anh là đàn ông, mồm mép không thành thật một chút cũng không sao. Anh phải cảm ơn bây giờ xã hội chủ nghĩa, nơi pháp luật ngự trị, nếu ở xã hội cũ anh đi ra đường mà thế này kiểu gì cũng bị đấm tím mắt, gãy mũi ”.
Thiệu Lăng cười: “Tại sao em không nói sẽ gãy chân gãy tay? Không bỏ được?”
Lê Thư Hân khịt mũi và nói, "Bởi vì em chỉ muốn đánh vào mặt anh."
Thiệu Lăng phụt một tiếng, cười nói: “Anh tốt như vậy, ai bỏ được đánh mặt anh? Anh xem em chính là không bỏ được.”
Lê Thư Hân nhìn người này tự biên tự diễn đến trôi chảy, cô khinh bỉ nói: "Anh là đồ không biết xấu hổ, đồ tự luyến, đồ . . . . . . Ai.". Cô đang cùng Thiệu Lăng náo loạn, thình lình quay sang nhìn thấy nhóc con đã dậy từ bao giờ, bàn chân non nớt mập mạp của thằng bé đang cố gắng hất tung chăn ra, còn bàn tay thì nắm thanh chắn cũi cố gắng muốn đứng dậy.
Lê Thư Hân: “Trời ơi.”
Thiệu Lăng quay đầu nhìn lại, nói đùa: "Con trai anh đây là muốn vượt ngục."
Hắn đứng dậy đem tiểu gia hỏa bế lên đặt ở trên giường lớn, thuận thế đặt nó nằm xuống, nhưng nhóc con ngồi ở đó không chịu nằm.
Cánh tay nhỏ nhắn như đóa hoa sen vẫy vẫy, a ô, a ô, không biết đang nói cái gì.
Lê Thư Hân hỏi: "Bé con muốn làm gì?"
Thiệu Lăng: "Chắc là đói bụng?"
Lê Thư Hân: "Ồ."
Nói như vậy, nhưng cả hai vợ chồng đều không đứng dậy, chỉ ngồi đó nhìn nhóc con ô oa ô oa với cha mẹ một cách vui vẻ, và cố tình trêu chọc nó. Thằng nhỏ “nói chuyện” rất lâu mà không thấy ba mẹ chuẩn bị gì cho nó, nó bực bội đá chân bò lên tủ, đôi mắt to tròn dán vào bình sữa bột.
Nhóc con nhận ra được thứ này có thể ăn ha ha!
Lê Thư Hân tò mò nói: "Bé con xem ra rất hiểu chuyện."
Thiệu Lăng bị đứa nhỏ làm ầm ĩ một trận cũng không buồn ngủ nữa, hắn và Lê Thư Hân liền nhìn chằm chằm đứa nhỏ, mắt thấy thấy nó chuẩn bị bò về phía bàn cạnh giường, Lê Thư Hân đá Thiệu Lăng một cái: "Bảo vệ con, đừng để ngã xuống."
Thiệu Lăng trực tiếp giơ chân lên chặn con trai mình.
Nhóc mập mạp không quan tâm ba ba có ngăn cản hay không, nó lắc lư cái mông nhỏ rồi leo lên thành tủ, đặt mông ngồi xuống rồi chỉ tay về phía tủ: “Ực, ah, ah, ah, ah."
Thiệu Lăng đắc ý, kiêu ngạo hướng về phía Lê Thư Hân khoe: “Em xem, tiểu bảo bảo của chúng ta kêu ba ba.”
Hắn giống như một con khổng tước đang xòe đuôi, phá lệ khoe khoang, cười ha ha không ngừng: “Bảo bảo nhà chúng ta biết nói tiếng đầu tiên là ba ba."
Lê Thư Hân đen mặt, cười lạnh một tiếng, nói: "Nó nói bá bá bá bá bá."
Dứt lời cô học âm thanh của con trai, miệng gọi bá bá bá vài tiếng, nói: “Mới không phải là ba ba.”
Con trai cô, nhất định phải gọi mẹ trước!
Thấy ba mẹ không mang đồ ăn ngon cho mình, nhóc con mập mạp nhăn lại đôi mày thưa thớt, hai hai tay nện mạnh, dùng sức một cái, đứng dậy ôm chặt đầu giường!
Thiệu Lăng: “Mẹ nó!”
Lê Thư Hân: “Mẹ của ta ơi!”
Tiểu mập mạp dường như cũng bị chính mình đứng lên mà hoảng sợ,lúc đầu đứng lên có chút choáng váng, sau khi thích nghi lập tức liền hưng phấn hướng về phía lon sữa bột đập mạnh, hai tay dùng sức đập, lon sữa bột trực tiếp bay lên, hướng về phía giường.
Thiệu Lăng: “Mẹ nó!”
Lê Thư Hân: “Mẹ của ta ơi!”
Đôi phu thê lười biếng vội vàng né tránh, lon sữa rơi xuống giữa hai người, cái nắp bay lên, sữa bột văng ra, ném thẳng vào mặt cả hai. Hai vợ chồng sững sờ nhìn nhau.