Ngoài Nhị Hắc và một vài người trong khu nuôi, Thiệu Lăng còn gọi đội tuần tra và Vu mập đến.
Vu mập nghiến răng nghiến lợi nói: "Này phải uống bao nhiêu rồi?"
Thiệu Lăng hùng hùng hổ hổ đem ba tên kia kéo đến, kêu người trói lại: “Chỉ bằng cái bộ dạng này còn dám đến trộm hải sâm.” Dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn quỷ dị trầm mặc xuống, giống như tua chậm quay đầu nhìn về phía Vu mập.
Vu mập vốn đang cười, cũng đột nhiên trở nên yên lặng lạ thường.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, một lúc lâu sau Thiệu Lăng cảm thấy cổ họng khô khốc, mím môi, gần như miễn cưỡng cố thốt ra một câu từ trong cổ họng: "Chuyện mà anh từng nói ..."
Phát tài chết người!
Còn lại bốn chữ "vu oan giá hoạ", Thiệu Lăng không trực tiếp nói ra.
Hắn nhìn xuống ba tên say rượu chuẩn bị ngủ say, bọn họ thật sự đã say, muốn nói tới đây để ăn trộm thì thực sự không thể nào. Ngay cả Thiệu Lăng cũng không tin ba tên này có thể ăn trộm được bao nhiêu.
Chính xác mà nói, bọn chúng "đi đường" còn khó khăn chứ chưa nói đến chuyện trộm đồ.
Sắc mặt Vu mập cũng không dễ nhìn, rốt cuộc, hôm nay có thể nhắm vào Thiệu Lăng, ngày mai rất có thể nhắm vào hắn.
Hắn xoa tay, nó: "Anh Thiệu, chuyện này..."
Thiệu Lăng ngăn lại lời hắn muốn nói, quay đầu bảo Nhị Hắc: “Trước báo cảnh sát.”
Ba người này thật sự không trộm được gì, giờ gọi cảnh sát cũng vô dụng, ước chừng nhiều nhất là bị phê bình và giáo dục. "Gọi cảnh sát cũng chẳng ích gì", Vu mập nói.
“Vẫn phải báo cảnh sát trước, họ uống nhiều rượu thế này, xảy ra chuyện tôi cũng không nói rõ được. Gọi cảnh sát đi, cảnh sát sẽ tới đưa họ đi, còn lại không phải việc của tôi.” Thiệu Lăng đương nhiên có tính toán của riêng mình, mặc kệ ba tên này tới đây làm gì, việc đầu tiên cần làm luôn là loại trừ nguy hiểm cho mình.
Thiệu Lăng nói ra lời này, Vu mập cũng phản ứng lại, nói: “Đúng vậy, xử lý trước mắt đã."
Thôn bọn họ ở vùng ngoại thành, xe cảnh sát không tới nhanh thế, nhưng cũng có không ít người tới. Dẫn đầu là Thiệu Kiệt, người đã vượt qua kì thi sát hạch cảnh sát và đã đi ra ngoài làm. Thiệu Kiệt và Thiệu Lăng đương nhiên biết nhau, có điều quan hệ cũng không phải rất tốt, nhưng nếu so với người ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ đoàn kết hơn.
Hắn vừa bước xuống xe liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thiệu Lăng trực tiếp nhấc chân, đá ba con ma men đã ngủ say, nói: "Có người uống say khướt đến đây trộm hải sâm, hiện tại bị chúng tôi bắt được."
Thiệu Kiệt nhìn ba tên say rượu đang ôm nhau ngủ say, liền mắng: "Các ngươi say rượu không ở nhà, còn đến đây đi gây sự!"
Thiệu Lăng: “Ai nói không phải đâu.”
Hắn nói tiếp: “May mắn đêm nay tôi ở đây, bằng không mấy người say khướt này còn dám lên thuyền xuống biển, chết đuối cũng không có người biết.”
Hắn lại đá tên cầm đầu rồi nói: “Anh nhìn tên này xem, thời điểm lên thuyền cũng có thể ngã xuống nước, thật sự để cho bọn họ chèo thuyền sâu vào bên trong, còn không trực tiếp chết đuối sao? Chết tiệt, vậy mà tôi đây cũng coi như đã cứu người, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp."
Thiệu Kiệt liếc hắn: “Vậy thì làm thế nào? Kêu bọn họ mua hai bình rượu đến nhà anh nói lời cảm tạ nhé?”
Thiệu Lăng nhướng mày: “Không nên sao?”
Chân hắn tiếp tục đá: "Anh xem bọn hắn giống như chó chết, tôi không kéo xuống trói lại chúng nó đã tiêu đời rồi."
Thiệu Kiệt nhìn hắn đá một cái lại một cái, cũng không nói gì, nhà ai bắt được ăn trộm mà không đánh vài cái, dù sao cũng phải cho “Khổ chủ” xả giận. Càng đừng nói bọn họ là người cùng một thôn.
Hắn ta nói: “Anh lần này là vận khí tốt, nếu bọn họ thật sự ở khu hải sâm nhà anh xảy ra chuyện gì, anh không nói rõ được.”
Cái này Thiệu Lăng còn không biết sao?
Hắn nói: “Tôi đây phải trở về thắp hương lễ phật. A đúng rồi, công an các anh có thể tra được người khác trúng số thật hay giả được không?"
Thiệu Kiệt: “Có chuyện gì?”