Chương 33: Uống Chút Rượu? 3

Nhìn xem, Vu mập cũng đang toàn lực để mày mò những thứ trong bờ biển kìa!

Xem ra bọn họ có cùng suy nghĩ giống nhau.

Lần này vội vàng, chính là một ngày sắp trôi qua.

Lê Thư Hân nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không có tới, cô tin tưởng Thiệu Lăng.

“Ông chủ, trời sắp tối rồi, thuyền của chúng ta còn đi ra ngoài nữa không?” Lúc này, một người đàn ông ngăm đen tiến lên, hắn chính là người phụ trách quản lý ở đây, khi nào Thiệu Lăng không ở, đều là hắn làm chủ.

Thiệu Lăng nhìn sắc trời, nói: “Hôm nay đến đây thôi.”

Hắn cũng hiểu được gần đây mọi người đều mệt mỏi, nên động viên nói: “Buổi tối tôi sẽ lấy cho mọi người chút đồ ăn ngon, mọi người cố gắng mấy ngày này, kiên trì đem hải sâm vớt hết lên, tôi sẽ không để mọi người thiệt thòi.”

Quản lý hàm hậu cười: “Ông chủ yên tâm đi.”

Thiệu Lăng lại dặn dò: “Nhị Hắc, buổi tối đừng uống rượu, hai ca hỗ trợ lẫn nhau, làm tốt cho tôi. Tuy nói xung quanh có bảo vệ tuần tra, nhưng đó dù sao cũng là mọi người cùng nhau thuê, đi qua đi lại có lúc sẽ không chiếu cố được cho chúng ta. Tôi càng tin tưởng người của chúng ta hơn. Mọi người để ý một chút.”

Người đàn ông ngăm đen gọi là Nhị Hắc, tên của hắn đương nhiên không phải vậy, đó chỉ là biệt danh, nhưng mà mọi người đều quen gọi như vậy. Trong những người làm ở đây, người mà Thiệu Lăng tin tưởng nhất là hắn. Hắn vỗ bộ ngực bảo đảm: “Ông chủ yên tâm, tôi sẽ nhìn chằm chằm tuyệt đối không cho ai uống rượu. Nếu ai không nghe lời tôi, tôi sẽ đánh hắn!"

Thiệu Lăng bật cười: "Anh còn có thể đánh người sao?"

Nhị Hắc: “Có gì mà không được? Một mình tôi có thể đánh ba đến năm người.”

Hắn nói: “Mặc dù bình thường chúng tôi thích uống rượu, nhưng gần đây một giọt cũng không uống……”

Hai người đang nói chuyện, thì thấy Bảo Căn đi xe máy ngang qua, Thiệu Lăng cao giọng hô: “Bảo Căn!”

Bảo Căn nghe tiếng, dừng xe, cười chào hỏi: “Anh Thiệu.”



Hắn nhìn Thiệu Lăng một thân dơ dáy, tấm tắc nói: “Anh Thiệu, em nói này, anh nói xem lần này nhà anh được bồi thường bao nhiêu. Sao anh vẫn làm mấy việc này. Nếu em là anh, em đã sớm cái gì cũng không làm mà kiếm một chỗ ngồi đánh bài. Anh đây là tính toán làm tỉ phú hay sao ”.

Thiệu Lăng cười mắng: “Lăn đi, nói bậy gì đó, phá dỡ còn có thể cái gì cũng không làm? Mà ngươi, tới bên này làm gì?”

Bảo Căn: “Em đang đi giao hàng, còn không phải là Vương A Hưng làm ở chỗ anh gọi người mang mấy két bia tới, mẹ em kêu em mang tới đây." Gia đình hắn mở một cửa hàng nhỏ trong làng.

Thiệu Lăng sắc mặt thay đổi, nói: “Vương A Hưng gọi?”

Bảo Căn gật đầu: “Còn không phải sao? Thằng nhóc này vận khí không tồi, mua vé số trúng 3.000 tệ, nó nói muốn mời mấy anh em nhậu một bữa. Anh nhìn vận khí này xem. Ồ không phải mấy người đó đều làm ở chỗ anh sao? Anh quả là may mắn đó.”

Nhị Hắc mắng một câu khốn kiếp, nói: “Tôi đã bảo với nó không được uống rượu. Não nó bị nướ© đáı ngựa xối qua à? Chỉ biết uống, sao nó không uống đến chết đi!" Hắn lập tức nói: " Để tôi quay lại nói với nó! Thằng chó chết này! "

Bảo Căn nhìn sắc mặt Thiệu Lăng ngày càng khó coi, trong lòng có chút sợ hãi vị anh hai này, vội vàng nói : “Vậy hai người cứ ở đây từ từ nói chuyện, em về trước đây.” Giẫm chân ga vội vàng phóng đi.

Thiệu Lăng hỏi: “Các ngươi ngày thường cũng có uống?”

Ngay khi vừa hỏi câu này, Nhị Hắc nhanh chóng bảo đảm: “Ông chủ, thực sự không có, gần đây tiền lương đã tăng gấp ba lần, tôi đều theo dõi sát sao. Tên khốn Vương A Hưng này hôm nay trúng số nên khoe khoang. Để tôi quay lại bảo hắn.”

Thiệu Lăng trầm mặc một chút, nói: “Không cần phải nói.”

Nhị Hắc: “Hả?”

Thiệu Lăng siết chặt hàm dưới nói: "Ngươi trở về không cần nói cái gì."

Nhị Hắc: “Cứ để hắn hiên ngang như vậy?”

Thiệu Lăng sắc mặt chậm rãi biến thành màu đen: “Tôi muốn nhìn một chút, hắn sẽ làm gì!”