Lê Thư Hân gật đầu, đứng nhìn Tô Tuyết Liên túm Tô Tuyết Kiều đi thật nhanh.
Cô cụp mắt xuống, nở một nụ cười chế giễu rồi quay lưng bước đi. Ở kiếp trước, cô có quan hệ tốt với Tô Tuyết Liên, nên cô đương nhiên biết Tô Tuyết Kiều là ai. Con trai của cô ta khi còn nhỏ đã biết trộm cắp, trưởng thành lá gan càng lúc càng lớn, làm việc ngày càng không có điểm mấu chốt, không ít lần tìm Tô Tuyết Liên hỗ trợ.
Nhưng không phải ai được người khác giúp đều cảm thấy biết ơn, mặc kệ là Tô Tuyết Kiều hay là bà Hồ đều cảm thấy đây là chuyện Tô Tuyết Liên nên làm, và họ sẽ rất bất mãn nếu không được giúp đỡ. Giúp đi giúp lại, không đạt kết quả mà bọn họ mong muốn, ngược lại có thể trở mặt thành thù.
Lê Thư Hân có tâm muốn chỉ điểm vài câu với Tô Tuyết Liên, nhưng là hiện tại cô và Tô Tuyết Liên chỉ là bạn bè xã giao, quan hệ lại có chút vi diệu. Mà hai người kia lại là chị em họ, hiện tại nói nhiều hơn là không thích hợp. Tốt hơn hết là quan sát thêm.
Hơn nữa, thành thật mà nói, không có gì quan trọng hơn những gì sẽ xảy ra tối nay.
Về những chuyện khác, không cần vội, nhưng đêm nay... Lê Thư Hân thật ra khá bình tĩnh, không biết có phải do kiếp trước đã trải qua hết một lần rồi hay không, làm cho đời này ngược lại tâm tình không dễ dàng chịu ảnh hưởng.
Đến nỗi ba tên du thủ du thực kia còn có thể tới hay không?
Tuy rằng vòng nuôi hải sâm đã gia tăng thêm nhân thủ, cũng thận trọng hơn, nhưng Lê Thư Hân cảm thấy, bọn họ vẫn sẽ bị lừa dối mà tới. Suy cho cùng, bọn chúng chỉ là công cụ hình người mà thôi, kẻ đứng sau thèm tiền đến đỏ mắt, ngay cả khi đối mặt với sự phòng bị của bọn họ, có thể bọn chúng sẽ hợp lại để đánh nhau.
Thiệu Lăng a……
Lê Thư Hân ngồi xổm xuống, vuốt ve tay của nhóc con nói: “Con nói xem, buổi tối sẽ có người tới mưu đồ gây rối không?”
Cô nói tiếp: “Buổi sáng mẹ có đặc biệt dặn dò qua, ba ba con hẳn là sẽ để ở trong lòng nhỉ?”
Cô xoa đầu nhóc béo, tiếp tục nói: “Người ba này của con rất bình tĩnh khôn khéo, hẳn là sẽ không xảy ra sự cố đâu?”
Cô nhắc mãi: “Đời trước chúng ta bị lừa, nhưng đời này rất cẩn thận, chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu, đúng không con?”
Lê Thư Hân nhắc đi nhắc lại không ngừng, bàn tay mập mạp của bảo bảo bị mẹ nắm chặt, mắt to đen nhánh, không hiểu mẹ đang nói cái gì, còn cho rằng mẹ cùng mình chơi, mông nhỏ lắc lắc, a ô a ô, nâng khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh lên đáp lại mẹ.
Lê Thư Hân: “Con cũng tin tưởng ba ba con đúng không? Mẹ cũng tin tưởng ông ấy.”
Nghĩ nghĩ, Lê Thư Hân lại hỏi: “Con nói xem, chúng ta có nên đi qua khu hải sâm một chuyến hay không? Buổi tối hôm nay sẽ xảy ra chuyện, nếu ba ba con không phát hiện, mẹ cũng có thể nhắc nhở……” Chỉ là nói tới đây, cô lại khẽ lắc đầu: “Cũng không được, mẹ mang con theo, hai chúng ta không có sức chiến đấu, đi qua chỉ thêm phiền thì thà không đi.”
Lê Thư Hân thở dài một hơi, nói: “Bảo bảo, mẹ con thật khó xử.”
Đầu này Lê Thư Hân mang theo con trai lo lắng, bên kia Thiệu Lăng ở bờ biển cực kì bận rộn, hắn không ngừng đẩy nhanh tốc độ, để có thể trong khoảng thời gian ngắn đem hải sâm vớt lên, có ít hải sâm nhỏ miễn cưỡng cũng có thể bán được, phải vớt lên trước.
Bằng không chờ mọi người đều ký hợp đồng thu mua hải sâm thì chắc chắn giá sẽ giảm. Đạo lý này, Thiệu Lăng vẫn hiểu được, chính là bởi vậy, hắn mới ký tên sớm, sau đó dành mấy ngày thời gian để lo liệu khu nuôi hải sâm.
Đến nỗi những gì mà Thiệu Bằng và những người khác đang nghị luận sau lưng về hắn, Thiệu Lăng thật sự không để trong lòng, bọn ngu xuẩn đó, cho rằng chính mình có thể đấu với chính quyền bên kia? Đó không phải nằm mơ à?
Hắn cũng coi như là đã nhìn ra, người chân chính thông minh là Vu mập, người ta nhận được thứ tốt liền thu tay.