Thường xuyên qua lại như thế, cũng không dễ quyết định.
Vì vậy rất dễ hiểu tại sao Thiệu Quốc Uy cha của Thiệu Lăng không dám tiếp nhận việc này? Chính là sợ phải tiêu tiền nhiều!
Chuyện này đã không phải một mình ông ta có thể làm chủ.
Thực ra lúc đầu thôn cũng từng để các gia đình bàn bạc với nhau rồi ký tên, nhưng gia đình ông đánh nhau với gia đình tôi, hòa giải không được, trưởng thôn phải cử đại diện từng gia đình đến Ủy Ban thôn để họp. Chuẩn bị thống nhất làm.
*Hóa ra Hội Ủy thôn là Ủy ban thôn mọi ngừi ạ, mấy chương đầu mình dịch nhầm, chân thành chin nhỗi mọi ngừi ạ :((((
Nhưng rõ ràng, làm như vậy cũng không hữu ích.
Trưởng thôn quét một vòng xung quanh, trực tiếp gọi Lão Lí, người luôn xuất hiện vào phút áp chót, nói: "Lão Lí, ông tới nói một câu đi?"
Lão Lý đang ngồi mân mê tẩu thuốc, nghe vậy thì ngẩng đầu lên. Trước khi nghỉ hưu, ông ta làm việc ở cơ quan cũng không phải là lãnh đạo gì. Tuy nhiên, bởi vì thời trẻ có đi tòng quân và là một người làm việc lâu năm, nên lời nói của ông ta cũng có phân lượng.
Chính vì lý do này mà sau khi nghỉ hưu, ông ta tự cho rằng chính mình là người trí thức cao và coi thường những người già trong làng không có trợ cấp hưu trí.
Ông ta ho khan một tiếng, nói: "Nếu trưởng thôn đã hỏi, với tư cách là lão nhân trong thôn, ta cũng nói vài câu."
Ông ta tạm dừng một chút, tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy chuyện này, trưởng thôn sắp xếp không ổn thỏa lắm."
Trưởng thôn lạnh lùng nhìn Lão Lý, Lão Lý cũng biết chính mình không thể đắc tội trưởng thôn quá nhiều, vì vậy tiếp tục nói: "Lời này không dễ nghe, nhưng là như vậy, mỗi gia đình đều có ý kiến riêng của mình, làm sao bắt buộc mọi gia đình đều giống nhau được? Tốt hơn hết là quay lại như lúc trước, mỗi gia đình tự bàn bạc với nhau, bàn bạc xong thì đến Ủy Ban thôn ký tên, bằng không vì chút chuyện này suốt ngày mở họp, khó mà làm được. "
Một ông già đã về hưu như Lão Lý thích nhất là đi tụ họp, cũng chỉ có lúc đi họp mới thể hiện được một chút uy quyền của bản thân. Nhưng đó là trước đây, không phải bây giờ.
Mắt thấy sắp phá dỡ, gia đình ông ta còn đang vội vàng chuẩn bị đây.
Suy cho cùng, tiền mới là thứ quan trọng nhất.
"Chú Lý nói đúng, tổ chức một cuộc họp như thế này, chậm trễ rất nhiều việc. Dù sao nhà cháu cũng chỉ có cháu và anh hai thôi. Chúng cháu đã sớm thương lượng xong rồi, cả ngày theo các bác đi họp, chúng cháu không có thời gian. "
Trưởng thôn khinh bỉ nhìn bọn họ.
Mọi người đều sôi nổi phụ họa, trong đó có một ông lão gầy gò mở miệng nói: "Đúng vậy, mỗi nhà mỗi ý khác nhau, bắt buộc phải thống nhất với nhau là chuyện không cần thiết. Tiền bạc phải tiêu ở chỗ cần thiết chứ không phải vì mặt mũi mà vung tay quá trán."
Lê Thư Hân nhìn về phía ông già gầy guộc vừa lên tiếng, rồi chợt nhận ra đây là dượng hai của Thiệu Lăng gọi là chú Hải, ông ta đang mặc một kiện áo sơ mi trắng có mụn vá. Nhìn xuống giày của ông ta, đôi giày thể thao chằng chịt những miếng vá.
Khóe miệng Lê Thư Hân run rẩy, phải biết rằng, hiện tại tuy rằng không phát triển bằng hai ba mươi năm sau, nhưng là hiện tại cũng là năm chín tám.
Là năm chín tám!
Không phải năm tám mươi tám!
Thôn của họ quả thực không giàu có nhưng còn lâu mới đến mức quần áo phải dùng miếng vá.
Họ ở gần Dương thành và Bằng thành, không hề thiếu người trẻ tuổi ra ngoài làm công, thậm chí so với rất nhiều thành thị trong đất liền thì họ còn có nhiều lợi thế hơn. Không đến mức giàu có nhưng còn xa mới đến mức phải mặc quần áo vá. Ăn mặc thế này thì tìm cả làng không thấy người thứ hai.
Hơn nữa, ông già này cũng không nghèo.
Ông ta chính là keo kiệt.
Quả nhiên, tiếp theo liền nghe được chú Hải cao giọng phát biểu, ông ta nói: "Cả làng cùng bàn bạc với nhau, mọi người đều nói là dựa theo cấp bậc để phân chia. Ai biết trưởng thôn có ở giữa kiếm tiền từ đó không?"
Trưởng thôn tức giận gầm lên một tiếng: "Đồ khốn kiếp!"
Lê Thư Hân vừa thấy thái độ của ông ta, vi diệu nhướng mày.
Dáng vẻ này chẳng lẽ bị chú Hải nói trúng rồi?