“Vợ Thiệu Lăng, cô đang nói ai vậy!”
Bà Hồ đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm Lê Thư Hân.
“Đang nói bà đó.”
"Ồ, cô đang nói về người nào ... à, mày nói tao! Tiểu tiện nhân, mày dám nói tao!"
Lê Thư Hân sắc mặt nhàn nhạt, bình tĩnh nói: “Bà Hồ, tuổi của bà lớn không phải lý do để cho bà kiêu ngạo mắng nhiếc, nếu bà nói thêm nữa, tôi sẽ không khách khí.."
"Ông trời ơi, ông nhìn cái này tiểu..."
Trưởng thôn không thể nhịn được nữa: “Đủ rồi, ngươi la lối khóc lóc đủ chưa? Có thể họp thì ở lại họp, không thể họp thì cút đi, ở chỗ này chỉ làm xấu mặt.”
Ông ta chán ghét nhìn bà Hồ, người đàn ông của bà ta đều đã chết hơn ba mươi năm, bà ta còn lấy bộ dáng này nói chuyện. Thật không biết xấu hổ!
Trưởng thôn hét to: “Người đến đủ chưa? Còn bàn luận chuyện chính sự!”
Ông ta ngữ khí nghiêm túc, bà Hồ lấy tay áo lau nước mắt không tồn tại, không dám tiếp tục gào……
“Còn thiếu lão Lý.”
“Đi gọi đi, đi họp còn cọ tới cọ lui, ông ta cho rằng mình là thị trưởng à, còn cả ngày đòi làm người kết màn, tật xấu gì vậy!”
Gần đây, phần lớn diện tích trong thôn đang chuẩn bị phá bỏ và di dời, nhà trưởng thôn cũng không ít việc, nhưng chuyện chung của thôn thì càng không ít, trưởng thôn cũng là tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Chỉ một việc mở họp lại, hết một người la lối khóc lóc nháo sự, lại đến một người có một hai nhất định phải là người kết màn, tính tình thôn trưởng có tốt đến đâu cũng phát hỏa.
“Ta không tới muộn đúng không?” Thôn trưởng vừa phát hỏa, lão Lý liền khoan thai bước lên sân khấu.
Trưởng thôn rít qua kẽ răng: “Lần sau lại đến trễ nữa thì đừng tới! Hôm nay không thống nhất được kết quả, cũng không cần lấy tiền bồi thường dời mộ nữa!”
Ông ta đe dọa.
“Không đến mức đó, không đến mức đó.”
“Trưởng thôn, ông đừng nóng giận, chúng tôi đều nghe ông.”
“Đúng đúng, hôm nay khẳng định thống nhất được.”
“Lão Lý, cũng do ông, mỗi lần đều đến trễ như thế làm cái gì……”
Lê Thư Hân: “……”
Quả nhiên đề cập đến tiền, ai cũng trở mặt nhanh như lật bánh tráng.
Trưởng thôn không khách khí a một tiếng, cười lạnh, nói: “Mở họp!”
….
….
Việc di dời lần này là toàn diện.
Không chỉ có khu dân cư, đất trang trại, vườn cây ăn trái, trang trại bên bờ biển, mà còn cả những ngôi mộ của làng.
Tuy nói mấy năm nay cũng có hộ mai táng ở nghĩa trang công cộng, nhưng vẫn có nhiều người lựa chọn chôn cất, các hộ gia đình ở đây cũng không ngoại lệ.
Lần tái định cư này, chính sách của chính phủ đưa ra cũng rất ưu đãi, không chỉ không cần tự mình bỏ tiền túi mà thậm chí còn có thể dư ra. Vì vậy Lê Thư Hân thực sự khó hiểu, tại sao phải tổ chức họp hết lần này đến lần khác.
Trưởng thôn cũng có vẻ không muốn nói về vấn đề này, ông ta quét mắt liếc một vòng, dừng lại ở một vài người chủ chốt rồi mở màn nói: "Hôm nay chúng ta họp, chủ yếu là về vấn đề di chuyển mộ. Chúng ta cũng đã thảo luận hai lần rồi. Mọi người nghĩ thế nào thì cứ nói thẳng ra. "
Lê Thư Hân là một tiểu bối, trước khi đến họp cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, khẳng định không thể tùy ý nói chuyện, cũng không có quyền phát biểu. Tuy nhiên, cô cũng hiểu được một chút lý do tại sao mọi người đã nói chuyện nhiều lần mà vẫn không giải quyết được. Nói đến nói đi vẫn là tiền.
Đúng vậy, chính là vì tiền.
Chính phủ có đền bù cho việc di dời lăng mộ lần này, nhưng chi phí quản lý việc di dời này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Anh có thể chi một nghìn đồng cho việc này, cũng có thể chỉ cần mười đồng là đủ. Chuyện này rất khó nói.
Một số người quan tâm đến thể diện muốn làm lớn. Nhưng cũng có người hy vọng làm nhỏ để tiết kiệm được tiền.
Như thế hệ trẻ sau này, kế hoạch hóa gia đình, nhà nào cũng chỉ có một con nên không cần lo lắng về điều này, một người là có thể làm chủ. Nhưng cố tình nó lại xảy ra ở thế hệ trước, thế hệ trước quan niệm càng nhiều con càng tốt, nhà nào nhà nấy đều có một bầy con. Càng nhiều người thì ý tưởng càng nhiều, anh muốn làm to tôi muốn làm nhỏ, anh nghĩ tiêu hết tiền vào việc hậu táng, tôi thì muốn giản lược để bỏ tiền ra.