Chương 26: Tô Tuyết Liên 3

Tô Tuyết Liên không muốn nháo lên ở đây, đang định mở miệng giải thích, liền nghe Lê Thư Hân cười nói: “Bác gái Hồ, bác đây là lớn tuổi hay quên, chúng tôi đã sớm quen biết nhau. Thời điểm tôi kết hôn, Tô Tuyết Liên có tới. Hôn ước từ bé gì đó không phải nói giỡn sao? Bác gái đây cũng thật có lòng, người trong nhà chúng tôi đều đã quên, chỉ có bác còn nhớ rõ rành mạch.”

Thật ra lúc đó cô không biết chuyện quá khứ giữa Tô Tuyết Liên và Thiệu Lăng nên hoàn toàn không nghĩ nhiều, sau này mới biết thì trong lòng rất không vui, thậm chí còn nhéo Thiệu Lăng vài lần. Nếu không thì sao Thiệu Lăng luôn nói rằng cô là một cái bình dấm chua.

Có điều chuyện đó bây giờ không quan trọng.

Nhưng bà Hồ này, chính là người chuyên thọc gậy bánh xe nhất trong thôn.

Người này kỳ quái đến mức vài thập niên không gặp, Lê Thư Hân liếc mắt một cái là có thể nhận ra, có thể thấy được uy lực của bà ta như nào.

Bà Hồ liếc mắt, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:" Vợ Thiệu Lăng, đó là do cô còn trẻ nên không hiểu. Trước đây, Thiệu Lăng nhà cô không có tiền, người ta chướng mắt, nhưng bây giờ thì khác. Cô hãy nhìn Tô Nhị Nha đó, bất quá tôi xem cô có phúc khí hơn Tô Nhị Nha."

Tô Tuyết Liên rốt cuộc là phần tử trí thức, chưa nói lời gì khó nghe, nhưng cũng lạnh mặt nói: “Bác gái thật đúng là già rồi nên hồ đồ, tôi và Thiệu Lăng vốn dĩ không có quan hệ gì, thời trẻ chính là hai nhà nói giỡn, chuyện này người trong thôn đều biết, bác nếu đem chuyện này để cố ý châm ngòi ly gián vợ chồng Thiệu Lăng, thì thật là lòng dạ hiểm độc.”

Tạm dừng một chút, cô ấy nói tiếp: “ Con người ta yêu tiền nhưng phải biết đúng mực, không nên nhìn chằm chằm vào túi tiền nhà người khác, chuyện đó không có gì tốt.”

"Này cô kia, cô đang nói cái gì vậy?"

Tô Tuyết Liên nghiêm nghị: "Những gì tôi nói là sự thật."

“Cô……”

"Được rồi! Bà Hồ, bà đang làm gì vậy? Lần này đến đây là để bàn luận chuyện chính sự, không phải đến xem bà khoe môi múa mép, thu lại bộ dáng này ngay đi." Lúc này thôn trưởng mở miệng, ông ta nhíu mày, nhìn chằm chằm bà Hồ, giọng điệu không tốt lắm.

Bà Hồ sửng sốt, sau đó vỗ đùi kêu to: "Ông ơi, ông chết sớm như vậy, không sống lại mà nhìn xem anh em tốt của ông đối xử với tôi như thế nào! Tôi thật vất vả ..." Kêu không đã ghiền, bà ta ngồi phịch xuống đất, vừa la lối khóc lóc giẫy đạp.



Lê Thư Hân trợn tròn mắt, bảo sao cô có ký ức khắc sâu về bà ta, trận địa càn quấy la lối khóc lóc như thế này, sao cô có thể không nhớ? Bằng không vì sao cô lại nói chút tiểu xảo của mẹ chồng không là gì, đây mới chân chính là bà già xấu xa số một trong thôn.

Bà cụ giả khóc, chân đập xuống sàn, ngón tay túm lấy tóc, một bộ đau đớn tột cùng: "Lão già, ông nhìn xem người ta bắt nạt chúng ta như thế nào ..."

Tiểu bảo bảo ngồi trong xe đẩy nghiêng đầu nhìn, chẳng mấy chốc thằng nhỏ giống như đã học được điều gì đó, học bộ dáng của bà lão đung đưa cái mông nhỏ, chân đá khắp nơi, chơi vui đến chảy nước miếng.

Lê Thư Hân: “……”

Cô ngồi xổm xuống, dùng khăn tay nhẹ nhàng giúp con trai lau nước miếng, nói: “Bảo bảo của mẹ, chúng ta không học cái này.”

Tiểu gia hỏa mắt to chớp chớp, hướng về phía mẹ cười, hé ra cái răng nhỏ mới mọc, ô oa một tiếng, cánh tay nhỏ càng là chuẩn xác, lập tức túm lấy tóc mẹ, Lê Thư Hân: “Ai u.”

Cô duỗi tay không nhẹ không nặng đánh một cái vào tay thằng nhỏ, tiểu gia hỏa bị đau, kêu lên một tiếng, bàn tay nhanh chóng rụt trở về, ủy khuất nhìn mẹ.

Lê Thư Hân chọc chọc khuôn mặt nhỏ của bé con, nói: “Không được túm tóc của mẹ!”

Cô nghiêm túc nói: "Nếu con lại học những thói xấu này, mẹ sẽ đánh đòn!"

Nhóc con không nghe hiểu, nhưng bị đánh đau, nhìn mẹ ôm đôi tay bé bỏng, đáng thương vô cùng.

"Giả bộ đáng thương cũng vô dụng, học thói xấu sẽ bị đánh đòn!"

Dân làng: “……”

Một đám người yên lặng nhìn về phía bà Hồ còn đang la lối khóc lóc trên mặt đất , xác thật, bà già này không có gì tốt để học, đứa cháu trai nhà bà ta còn là kẻ trộm nhỏ trong làng. Đứa nhỏ nhà Thiệu Lăng, cũng không thể học bộ dáng người đàn bà đanh đá trước mặt, rất dễ học cái xấu!