Chương 2: Bi Kịch

"Ngô a, ngô a!" tiếng trẻ con vang lên, Lê Thư Hân phản ứng lại lập tức bước nhanh về phòng.

Vừa mới vào cửa liền hoảng sợ, thằng nhóc nhà mình đã bò ra tới mép giường, nửa thân người đều treo ra ngoài. Mắt thấy chuẩn bị rơi xuống, chính nhóc còn không hề hay biết vừa cười nước miếng rơi tí tách.

Lê Thư Hân chạy nhanh tới tiếp được bé con chuẩn bị rơi xuống trong nháy mắt.

Nhóc con được mẹ ôm đung đưa chân nhỏ vui vẻ cực kì, a ô a ô múa máy cánh tay hướng về phía cô cười.

Lê Thư Hân trong lòng đau xót, đứa nhỏ này là cô không nuôi tốt, lớn lên chưa bao giờ cười, theo chân vợ chồng bọn họ ngày càng lạnh lùng thản nhiên, bộ dạng hoạt bát đáng yêu như vậy cô cũng đã có chút không nhớ rõ.

Lê Thư Hân chua xót ôm chặt nhi tử, tiểu gia hỏa nghĩ là mẹ chơi đùa cùng mình, cười khanh khách nước miếng lại xoa ở trên mặt mẹ.

Lê Thư Hân nhẹ giọng bật cười, chụt một tiếng thơm ở hai bên má của nhóc con rồi mới ôm hắn nhìn tờ lịch phía trước, tờ lịch trên đầu là ngày hai mươi mốt tháng tư.

Quả nhiên vẫn là ngày này.

...

...



...

Đời trước chính là ngày này, phía trên thông báo phá dỡ và yêu cầu chuyển đi nơi khác sống. Tin tức vừa ra toàn thôn đều sôi trào.

Nhà bọn họ cũng không ngoại lệ, kể ra thì Lê Thư Hân cùng chồng là Thiệu Lăng được xem như là một hộ có điều kiện tương đối tốt ở trong thôn, bọn họ hai người đều chăm chỉ chịu khó. Thiệu Lăng buôn bán hải sâm trong nhà còn kinh doanh khách sạn nhỏ.

Khách sạn nhỏ sinh ý bình thường nhưng buôn bán hải sâm vẫn luôn thực không tồi.

Nhà bọn họ cách Dương thành không xa, hải sản quý hiếm rất có thị trường tiêu thụ.

Lần di dời này, phòng ở và nơi nuôi hải sâm đều ở trong phạm vi di dời. Có thể nói nếu thật sự tính toán nhà họ xem như hộ được đền bù ổn thỏa, chỉ kém hơn mấy hộ nhà giàu.

Nhưng vui sướиɠ này cũng chỉ duy trì ngắn ngủi được chín ngày. Lê Thư Hân nhớ rõ rành mạch cũng trong tháng này, tối ngày ba mươi, ba tiểu tử thôn cách vách, uống rượu say chạy đến nơi nuôi hải sâm nhà bọn họ "chơi". Trùng hợp đêm đó bảo vệ canh gác lại không ở, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ba người đều bị chết đuối.

Thôn bên đó rất bao che cho người cùng tông tộc, đứa con trai của thôn trưởng dẫn đầu một đám người đến sinh sự, sự tình náo loạn mấy tháng, mỗi ngày đều nâng "thi thể" đến trước cửa, còn tìm tới phóng viên đưa tin sai lệch, đăng báo mỗi ngày nói nhà bọn họ nhà giàu bất nhân, không chịu bồi thường.

Cuối cùng bọn họ không chịu nổi áp lực, bồi thường cho mỗi người bảy trăm vạn thêm một cửa hàng mới đem sự tình bình ổn.