Suy nghĩ hồi lâu, người này kết luận: "Em đối với anh lạnh nhạt hơn.
Nói tới điều này còn tỏ ra ủy khuất:" Em cũng không đau lòng anh nữa."
Lê Thư Hân nở nụ cười đẩy hắn một phen, nói: "Anh không đứng đắn."
"Anh với em thì đứng đắn cái gì?"
Hắn duỗi tay khoác lên bả vai Lê Thư Hân, nói: “Em nói đi, anh với em khi nào thì cần đứng đắn?”
Cô bị Thiệu Lăng quấn lấy, rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại ôm lấy eo hắn, rõ ràng không cười nhưng mắt to cong lên mang theo ý cười, cô nói: “Vâng, anh là người đứng đắn nhất, được chưa?”
Khóe miệng cô cũng nhếch lên, nói: "Không đứng đắn tiên sinh, chúng ta tới nói chuyện đúng đắn đi"
Thiệu Lăng: "Ừ?"
Lê Thư Hân: "Chúng ta không cần xây thêm phòng ở nữa."
Thiệu Lăng lập tức trừng to mắt, hắn nói: "Đây là em ngại nhà mình nhiều tiền quá rồi à? Tất cả mọi người đều chiếm tiện nghi, chúng ta không chiếm thì lỗ nặng . . . . . ."
Không đợi hắn nói hết câu, Lê Thư Hân đã cắt ngang:" Anh cho rằng thông báo đã dán xuống mà phía trên còn để cho chúng ta chiếm tiện nghi lớn như vậy à? Anh đi ra ngoài hỏi thăm một chút là biết, căn bản không có chuyện dễ dàng như vậy. Em không tán thành anh uổng phí sức lực. Nhà của chúng ta vốn đã ít người, nếu còn xây thêm phòng anh sẽ rất mệt mỏi."
Thiệu Lăng lúc này tựa tiếu phi tiếu, đắc ý hướng cô nói: "Cho nên, em vẫn là đau lòng anh đúng không?"
Lê Thư Hân: ". . . . . ."
Cô không kìm lòng được, vươn tay nhéo nhéo mặt Thiệu Lăng nói: "Tự mình đa tình!"
Lê Thư Hân không tán thành việc xây nhà.
Thiệu Lăng không cho là đúng nhưng không đợi hắn bắt tay vào làm thì việc đăng ký phá dỡ đã bắt đầu. Đầu tiên là những người chăn nuôi hải sản như bọn họ, muốn xây thêm phòng trong khu vực chăn nuôi là không có khả năng. Trong thôn dọc theo bờ biển có tổng cộng bảy tám hộ làm hải sản cùng nhau thảo luận chuyện phá bỏ và di dời.
Thiệu Lăng có hai vòng nuôi hải sâm nhưng không phải là hộ nhiều nhất. Quy mô của hắn chỉ được coi là trung đẳng, người có diện tích nuôi lớn nhất là Thiệu Bằng. Thiệu Bằng là cháu trai của chủ nhiệm thôn, lần động dời này mặc kệ là mặt nào thì hắn đều là người đứng đầu, mơ hồ có ý tứ là "đại ca đi đầu".
Thôn bọn họ không sai biệt lắm có một nửa đầu người đều họ Thiệu, rẽ trái rẽ phải một cái cũng gặp thân thích. Theo lý thì Thiệu Lăng còn phải gọi Thiệu Bằng là anh họ có điều anh họ này đã xa vạn dặm.
Lần này, Thiệu Bằng dẫn đầu, Thiệu Lăng theo sau. Lý do của việc di dời quy mô lớn này chủ yếu là để xây dựng cảng, hạng mục lớn như vậy mấy người cũng không dám giở công phu sư tử ngoạm. Dù là người nhiều đất nhất nhưng Thiệu Bằng không phải là người đầu tiên ký tên, người đầu tiên ký là Vu mập.
Người bản địa bọn họ đoàn kết nhưng những người không ở đây như Vu mập không dám tham lam, chỉ nghĩ tiền an toàn vào túi là được.
Thiệu Lăng xem ở trong mắt ghi tạc trong lòng, hắn về nhà cùng Lê Thư Hân thương lượng là người thứ hai ký tên.
Thiệu Bằng biết chuyện ngoài miệng không nói gì, sau lưng lại nói Thiệu Lăng không làm được việc lớn, không quyết đoán. Lời này truyền ba truyền bốn khắp nơi rồi không thể thiếu truyền tới tai Thiệu Lăng, hiện tại chuyện lớn nhất toàn bộ thôn chính là di dời, gặp mặt câu đầu tiên nói chính là "di dời, tái định cư".
Tin tức nào lan truyền nhanh nhất?
Tất nhiên là liên quan đến việc di dời.
Thiệu Lăng trong lòng không vui cũng không tốt ở bên ngoài nhiều lời, về nhà lại cùng Lê Thư Hân ủy khuất, hắn nói:" Những người này đúng là mấy bà già lắm lời, mỗi người mỗi nhà đều có khó khăn riêng. Anh ký sớm tự nhiên có đạo lý của anh sao họ lại ở sau lưng nói ba nói bốn?"
Chuyện này đã từng xảy ra ở đời trước đại khái là bởi vì đã sớm biết có thể phát sinh cái gì cho nên Lê Thư Hân không có tức giận như vậy.