Chương 12: Chiếm Tiện Nghi 2

Mấy người đàn ông trong gia đình đều đứng một bên không có động tay động chân nhưng là một đám ánh mắt đều đỏ tươi, nhìn chằm chằm anh em nhà mình giống như ngay sau đó đều có thể xông lên bất cứ lúc nào.

Lê Thư Hân biết bọn họ đúng thật là sẽ động thủ nhưng loại náo nhiệt này cô cũng không muốn xem.

Tiểu tử kia nhìn thấy ba ba, duỗi tay nhỏ ê ê a a muốn qua, Lê Thư Hân nói:" Bảo bảo ngồi vững nha."

Mấy người này vung tay lên nào nhìn rõ được ai với ai, đứng cạnh còn có thể bị liên lụy vào người. Mới nghĩ như vậy chợt nghe ai u một tiếng, Lê Thư Hân nhìn lại, mẹ chồng cô bị đẩy cho ngã ngồi dưới đất kêu ai u không ngừng. Cô chỉ liếc mắt một cái rồi không quay đầu lại, rẽ vào góc đường đi ra con đường phía sau.

Thiệu Lăng còn chưa tính toán làm đứa con trai hiếu thuận, cô là con dâu càng sẽ không chủ động lấy lòng. Đời trước nơi nuôi hải sâm xảy ra chuyện, bọn họ một đám đều trốn xa đến tám trăm dặm sợ bị liên lụy. Nhưng cuộc sống vợ chồng họ sau này khá hơn mấy người này ngược lại bắt đầu đánh bài "Thân tình" .

Lê Thư Hân đi đến quầy hàng nhỏ, quầy hàng nhỏ ở đây cũng không có vì di dời mà đóng cửa.

Bà chủ quầy, Thúy Phân cười hỏi: "Ăn ở đây hay mang đi??”

Lê Thư Hân: "Mang đi."

"Vậy chờ một chút sáng nay bán hết sớm, tôi đi làm thêm bánh."

Tin tức di dời vừa mới truyền đến hôm qua, hôm nay mọi người đều cảm thấy không thể đối xử tệ với chính mình. Sáng sớm bà bên này cũng vội, nhà bà ấy cũng chuyển nhà nhưng tiền lớn kiếm được tiền nhỏ cũng không tiếc.

Ai biết khi nào chuyện di dời này mới bắt đầu đây.

"Nhà họ Trần bên cạnh nhà cô còn đang làm loạn sao?"

Lê Thư Hân gật gật đầu, nói: "Đánh nhau rồi."



Lời này vừa nói ra tất cả mọi người đều trợn to hai mắt hỏi: "Có phải là vì phá bỏ và di dời đúng không? Nhà hắn định phân chia như thế nào?"

Người kia cười nhạo: "Chị dâu Trần hôm qua còn khẳng định chính mình sẽ được chia phần nhiều đấy. "

Có người đáp: "Phòng ở của hai ông bà lão, người ta muốn phân như thế nào liền phân như thế, chỉ dựa vào cô ấy mà có thể quyết định? Thật là không biết suy nghĩ."

Một người khác nói: "Lão nhân nhà ai mà không phải cho con cháu? Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ cho chúng nó nên chia cho chúng nó sớm thì tốt hơn."

Lê Thư Hân mỉm cười đứng ở một bên nghe không nói gì, dì Thúy Phân làm xong bánh quẩy, bỏ vào túi cho cô sau đó trêu chọc thằng bé, nói: "Cục cưng về sau lại đến thăm bà cô nhé."

Tiểu tử kia nằm trong xe đẩy ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nở một nụ cười thật tươi với dì Thúy Phân.

Lê Thư Hân vừa cầm túi bánh, ngay lập tức ánh mắt của vật nhỏ bị thu hút, cũng không tiếp tục xem dì Thúy Phân nữa, tay nhỏ quơ quơ, đưa mắt nhìn theo cố gắng với lấy món ăn vàng ruộm thơm phức trên tay mẹ. Nhóc con hiện tại đã có thể ăn một chút đồ ăn dặm, vừa ngửi thấy mùi dầu thơm liền không thành thật.

Dì Thúy Phân cũng cười: “Thật là một tiểu gia hỏa phúc khí.”

Lời này không giả, người trong thôn không ai không cảm thán, Thiệu Lăng tiểu tử này giống như gà trộm thóc. Muốn nói vì cái gì hai vợ chồng Thiệu Lăng và Lê Thư Hân nhiều phòng ở như vậy. Đầu tiên chính là ông bà nội Thiệu Lăng để lại cho cháu trai của mình, tiếp theo là Thiệu Lăng thời điểm kết hôn xin cấp nền nhà, cuối cùng là của con trai bọn họ Thiệu Giai Hi, phong tục địa phương bọn họ bé trai khi sinh ra sẽ được cấp nền nhà.

Hộ khẩu Thiệu Lăng ở trong thôn, nên con trai hắn Thiệu Gia Hi tự nhiên cũng là hộ khẩu nông thôn, hai người đều được phân đất xây nhà.

Năm trước nhà bọn họ buôn bán hải sâm có lời, Thiệu Lăng mở rộng vòng nuôi hải sâm đồng thời cũng xin đất nền trước cho con trai. Chuyện này không phải cái gì hiếm lạ, ở đây rất nhiều gia đình phòng ở không đủ, người cha đều sẽ xin cấp trước đất nền của con trai để xây nhà.

Thiệu Lăng cũng được xem như là người xin sớm, nhưng có ai ngờ đâu năm ngoái hắn mới xây thêm vài phòng ở, năm nay đã có thông báo di dời.

Cho nên không ít người đều nói tiểu béo nhà Thiệu Lăng là đứa nhỏ có phúc khí.