Chương 11: Chiếm Tiện Nghi 1

Thiệu Quốc Uy và Phạm Liên biết con thứ hai không dễ sống chung, vốn dĩ nghĩ có thể đi con đường pháp luật hay không. Kết quả suốt đêm ngày hôm qua tham khảo ba luật sư, phí tìm luật sư thì mất nhưng tin tức cũng minh xác. Mặc kệ là người nào đều kết luận, bọn họ dù kiện lên tòa án cũng không thể thắng.

Lần này muốn chiếm tiện nghi chỉ có thể ân cần .

Lê Thư Hân đã kết hôn được ba năm đây là lần đầu tiên cô ăn bữa sáng do mẹ chồng nấu.

A không đúng, đời trước cũng nếm qua nhưng cũng không được vài lần, có thể đếm trên đầu ngón tay.

Phỏng chừng Thiệu Lăng cũng không mấy khi được nếm qua tay nghề của mẹ hắn, hắn nói lời "rất chân thành": "Mẹ à, mẹ làm việc thật không ra gì. Cháo trứng muối thịt nạc phải đun lâu một chút ăn mới ngon, ngươi làm lần này không đủ lửa."

Vợ Thiệu lão đại cùng vợ Thiệu lão tam không cần ngẩng lên cũng biết sắc mặt mẹ chồng mình khó coi như nào, trong lòng vui sướиɠ. Nhưng là vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy vẻ mặt phụ mẫu từ ái của lão bà bà, không có nửa điểm không hài lòng ngược lại còn mang theo ôn nhu áy náy nói: " Mấy năm nay mẹ làm đích thực không tốt, ngay cả thói quen sinh hoạt của con cũng không hiểu được."

Đã quen với tính xấu của mẹ chồng hai cô con dâu vừa nhìn thấy cảnh này giống như thấy quỷ.

Khoan hãy nói bọn họ khϊếp sợ như nào nhưng Lê Thư Hân lại rất bình tĩnh, cô có gì phải khϊếp sợ? Đời trước đều kiến thức qua vài lần có những người giống như tắc kè hoa, không thể thay đổi vì tình nhưng lại vì tiền mà chuyện gì cũng làm được.

Chính là bọn họ xem nhẹ Thiệu Lăng, Phạm Liên vừa thể hiện ra một mặt ôn nhu Thiệu Lăng cũng không bắt chuyện, còn nói: "Buổi sáng tôi chỉ uống cháo làm sao có thể no bụng được, đây là làm cho mèo ăn à? Công việc của tôi phải dùng nhiều thể lực không ăn no sao mà làm được."

Hắn còn muốn oán giận, Lê Thư Hân không muốn nghe, đứng dậy: "Em đi mua thêm một ít bánh quẩy."



Thiệu Lăng lập tức mặt mày hớn hở: "Vẫn là vợ biết đau lòng anh."

Lê Thư Hân: "Đây là em muốn ăn, liên quan gì đến anh?"

Thiệu Lăng cà lơ phất phơ nói: "Em chính là người khẩu thị tâm phi."

Hắn cười nói: "Anh còn không hiểu em sao? Em đau lòng và quan tâm anh nhất."

Lê Thư Hân: ". . . . . ."

Người này sao có thể tự ý đem lời của cô nói nghe thành lời mà chính mình muốn nghe được?

Cô cúi xuống chọc chọc con trai nói: "Bảo bảo có muốn đi cùng với mẹ không?"

Nhóc con còn chưa biết nói tất nhiên là sẽ không trả lời, nhưng là một đứa trẻ mũm mĩm hoạt bát hiếu động, cậu nhóc ngay lập tức vồ lấy mẹ của mình. Lê Thư Hân cười nói: "Được, đưa con đi, đừng vội."

Tiểu tử kia thấy mẹ cười đồng ý liền ở trong trong xe đẩy lắc lư.

"A! ! !"

Đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên sau đó là một tràng khóc lóc kèm theo tiếng mắng chửi cuồng nhiệt, đứa nhỏ vừa rồi vẫn còn đang hoạt bát chợt sững người, bối rối đi tìm nơi phát ra âm thanh.



Lê Thư Hân lập tức bế con trai lên, nhẹ nhàng đung đưa và nói: "Bảo bảo không sợ, không có việc gì nha."

“Ah oa lạp lạp.” Tiểu gia hỏa được mẹ an ủi lập tức “nói chuyện” trở lại. Nhóc con cũng là một bảo bảo hay tò mò đôi mắt sáng long lanh mở to, đôi tai nhỏ vểnh lên nghe ngóng, ục ục cũng không biết đang nói cái gì.

Tiếng tranh cãi càng lúc càng lớn, Thiệu Lăng buông bát cơm: "Tôi đi ra ngoài nhìn xem."

"Anh hai, em đi cùng anh."

"Anh cũng đi với em."

Mấy người này đều là tò mò, Thiệu gia cùng người trong thôn không quen thuộc cũng muốn đi xem náo nhiệt. Ngay cả tiểu béo nhà bọn họ cũng dùng sức hướng về phía cửa muốn đi theo.

Lê Thư Hân: "Chúng ta không đi xem náo nhiệt, mẹ mang con đi mua bánh quẩy.”

Tuy rằng tiểu bảo bảo còn nhỏ, cái gì cũng không biết nhưng là Lê Thư Hân vẫn đẩy thằng nhóc ra khỏi nhà. Vừa ra tới cửa đã thấy vài gia đình đều đang vây quanh ở cửa nhà lão Trần cách vách.

Chị dâu Trần ngày hôm qua còn thề son sắt rằng di dời nhà mình sẽ được chia phần lớn, giờ đây tóc tai hỗn độn, hé ra một khuôn mặt sưng phù đỏ bừng đang cùng một ít nữ nhân đánh nhau.

Mấy người này đều là chị em dâu của cô ta, sức chiến đấu của ai cũng trâu bò.