Chương 70: Không Gian Thăng Cấp

Tháng tám nóng bức cùng bận rộn theo thời gian dần trôi qua. Phó Diễm lại cùng Phó Đại Dũng thượng sơn một lần nữa, đi đến đỉnh núi khác xa hơn, hai cha con tìm được vài gốc dược liệu lâu năm, tính toán mang về bán.

Trong đó có một gốc hà thủ ô trăm năm, Phó Diễm mang vào trồng trong không gian. Ngoài ra còn tìm được một gốc trà có niên đại cực kì lâu năm, so với gốc lần trước tìm được thì càng quý hơn.

Ở cây trà lần trước, Phó Diễm phát hiện sau khi bồi dưỡng qua trong không gian thì lá trà phát triển có chút bất đồng với bình thường, thời điểm khi Phó Đại Tráng rời đi, nàng có hái một chút đưa cho Phó Đại Dũng để chế thành trà xanh cấp Nhị thúc mang đi, tuy nói không có thủ pháp chuyên nghiệp gì, nhưng là lá trà sau khi làm xong toát ra một mùi hương thơm ngát, không kém gì trà xanh thượng hạng. Cây trà lần này, Phó Diễm quyết định sau khi dưỡng ổn cho nó, liền dời đến tường viện bên cạnh trồng xuống. Loại này có lá khá lớn, thích hợp làm một loại trà gọi là trà lên men. Trong sách của lão tổ tông cũng có ghi lại một loại gọi là tỉnh não trà, Phó Diễm quyết định lát nữa sẽ hái một chút, trở về thử bào chế xem sao.

Nếu mang trà này đi bán, có thể giao cho Trương Vĩ thì tiền lời có thể nhiều hơn một chút. Hiện tại hắn đã đi đế đô được khoảng hơn mười ngày, vừa trở về mấy hôm trước. Một hồi liền ngựa không ngừng vó đi tới Phó gia để báo cáo công tác.

"Biểu thúc! Biểu thẩm! Các ngươi không biết đâu, rượu của chúng ta trực tiếp liền bạo hoả! Không nói đến ông ngoại ra, riêng những chiến hữu của hắn thôi, một đám đều tranh đoạt đến điên rồi. Các ngươi chưa gặp phải cái trường hợp kia, mấy lão gia tử suýt nữa thì đánh nhau luôn, haha."

Trương Vĩ hơi có vẻ khoa trương, miêu tả quá trình mình bán rượu mấy ngày vừa rồi. Nghe xong làm cho Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai hưng phấn không thôi.

"Biểu thúc! Không phải là ta thổi phồng đâu, không nói đến rượu. Chính là bình rượu kia của ngài, kiểu dáng cũng thật là đặc biệt, làm người ta yêu thích, một bình vừa tròn hai cân. Hiện tại ở đế đô, cái đó đã trở thành thứ quà tặng quý giá! Bước tiếp theo ta nghĩ chúng ta liền tiếp tục định chế, trực tiếp khắc thêm tên ở ngoài vỏ bình luôn."

Trương Vĩ nhiều mưu ma chước quỷ, cứ một cái lại tiếp một cái đưa ra ý kiến. Phó Diễm bên cạnh đang ngồi ăn dưa hấu, nghe lời này thiếu chút nữa bị sặc. Tiểu tử này quả nhiên là một nhân tài, ông trùm tiêu thụ! Đây không phải là cách định dạng thương hiệu của các công ty sau này hay sao? Bất quá sau đó nàng lại nghĩ, rượu này nhà mình quả thật có thể đi theo con đường sản phẩm xa xỉ cao cấp.

"Chính là Phó đại sư không cho ta tuyên truyền bình an phù, bằng không lần này liền kiếm đại!".

Trương Vĩ hơi có vẻ tiếc nuối, bất quá hắn không nói thêm chính là, hắn có trộm đưa cho bà ngoại mình một cái bình an phù cao cấp.

"Cái kia... Phó đại sư..."

"Trương Vĩ ca! Về sau ngươi liền kêu tên của ta đi, đừng gọi đại sư nữa."

"Vậy đi! Ta gọi ngươi Phó Diễm muội muội."

Trương Vĩ cao hứng mà nói. Tuy rằng bản thân Phó Diễm vẫn cảm thấy hắn gọi nàng là Phó Diễm muội muội có chút kỳ quái, nhưng là nàng cũng đành chấp nhận. Dù sao chính mình so với Trương Vĩ còn nhỏ hơn đến sáu tuổi cơ mà.

"Ngươi có thể cho ta thêm một cái bình an phù lần trước hay không?".

Trương Vĩ cười cười, lấy lòng nói.

"Tấm lần trước vứt bỏ rồi sao?".

Phó Diễm nhìn hắn một cái, người này hẳn có việc.

"Ta đây không phải là vừa trở về đế đô sao? Ta đã đưa cho bà ngoại ta mất rồi haha."

Trương Vĩ có chút ngượng ngùng.

"Vậy không có gì! Đợi lát nữa ta lại đưa cho ngươi một cái, chỉ một cái thôi nha."

Phó Diễm đối với hành vi của Trương Vĩ cũng không có nói toạc ra.

"Hảo! Cám ơn Phó đại... Phó Diễm muội muội."

Trương Vĩ quay đầu liền đi sang bên cạnh, nói chuyện cùng Phó Đại Ny, chuyện lần trước đã nói tốt, muốn Phó Đại Ny giúp hắn làm tặng cho mụ mụ một bộ quần áo, để làm quà sinh nhật. Trương Vĩ có đem đến mấy tấm vải tốt, đều là loại vải bông, còn có một tấm vải hoa dành cho tiểu hài tử.

Phó Đại Ny có chút ngượng ngùng, đang tính mở miệng muốn từ chối.

"Cô! Coi như ta cho hai muội muội lễ gặp mặt, lại nói, tay nghề này của ngài, ngộ tính này, làm ra quần áo thật là dễ nhìn.Nếu ngài không thu, ta cũng không có mặt mũi nào nhờ ngài làm giúp ta nữa."

Phó Đại Ny bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận. Nhưng là trong lòng quyết định sẽ làm thật tốt giúp Trương Vĩ.

Trương Vĩ mang theo rất nhiều đặc sản của đế đô, trong đó cũng có vịt nướng. Sau khi được cha Phó tặng một đống thịt dê, mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

Phó Đại Dũng gần đây đang vội vàng giúp Phó Bình Phục thu thập, sửa chữa lại phòng ở, xoát lại mặt tường một chút, sau đó tu chỉnh những địa phương rách nát, xong xuôi chỉ cần chờ đem gia cụ mới đến nữa là có thể ở được. Cho nên sáng sớm liền rời đi, Phó Bình Phục đặt làm gia cụ tại xưởng của mình, hắn nghĩ tự mình làm thì tốt rồi, chỉ cần cha Phó cấp nguyên liệu, mang đến xưởng là xong. Có thể giảm thiểu rất nhiều chi phí.

Vương Thục Mai vẫn như cũ, không có việc gì liền ra ngoài đi dạo, hoặc là cùng Phó Đại Ny đồng thời nấu cơm, chẳng qua, người đứng bếp chính vẫn là Phó Đại Ny. Phó Vi cùng Phó Dung sau đó thật sự đi theo Phó Miểu, đồng thời đọc sách. Riêng Phó Sâm lại nói, phải tranh thủ mấy ngày nghỉ hè cuối cùng, hôm nay liền đi ra ngoài giải phóng bản thân, hẹn một đống bạn học đi bờ sông bắt cá.

Phó Diễm thời điểm không có việc gì, liền cùng Vương Thục Mai nói qua một tiếng, bảo nàng đi vào phòng nằm ngủ một chút. Trên thực tế là đi vào không gian. Bởi vì sáng nay, trong người nàng ẩn ẩn cảm thấy bên trong không gian có một cỗ năng lượng kì lạ dao động, chỉ sợ là có chuyện gì không hay xảy ra, vì thế nàng không thể chờ đợi được mà đi vào.

Tiến vào không gian nàng liền phát hiện, không gian đang không ngừng mở rộng gấp đôi! Trước kia sương mù bao phủ toàn bộ biên giới phía ngoài, hiện tại đã lui về phía sau rất nhiều, hiển lộ ra một mảnh thổ địa lớn, chủ yếu là có cả một hồ nước rộng mênh mông.

Phó Diễm chậm rãi đi đến bên cạnh hồ nước, phát hiện nước trong hồ đều là linh tuyền cả, hình như là có địa đạo thông với giếng nước bên kia. Toàn bộ nước hồ phi thường trong suốt, bên trong cũng không có sinh vật gì. Phó Diễm nhớ tới mấy ngày nay Phó Sâm lúc nào cũng đi bắt cá, nàng quyết định buổi chiều sẽ bảo nhị ca mang theo mình ra bờ sông, tìm mấy loại cá nhỏ thử bỏ vào trong đây xem sao.

Trừ bỏ hồ nước, còn có một mảng thổ địa lớn, nhưng là đất chỗ này cùng đất trồng nhân sâm ngoài kia có điều bất đồng, đất này nhìn qua đen nhẻm, giống như phì nhiêu đến cực đại. Trước nàng không có ý định trồng lương thực là bởi vì diện tích không có bao nhiêu, hiện tại đã có, lát nữa liền hỏi nương, lấy một ít mầm mống, về sau lương thực nhưỡng rượu không cần mua nữa.

Phó Diễm đột nhiên nghĩ đến, ngày trước không thể mang đồ vật quá lớn vào trong không gian, hiện tại có hồ nước, hẳn là có thể. Một hồi nữa liền thử xem. Không gian này vì cái gì đột nhiên xuất hiện biến đổi lớn như vậy? Phó Diễm trầm tư không giải thích được, nàng đi đến tảng đá bên cạnh, ngồi xuống nghĩ ngợi hồi lâu, thời điểm nhìn đến cây nhân sâm nở hoa, nàng cảm thấy minh bạch hơn. Gần nhất bỏ hà thủ ô vào không gian, còn có cây trà cổ thụ, những thứ này không ngừng cuồn cuộn sinh ra khí tức lục sắc. Khí tức nhân sâm màu lục sắc thật đậm, sau đó nở hoa liền biến thành một loại ánh sáng mỏng manh màu vàng. Nở hoa liền sinh ra mầm mống, như vậy sẽ có tiểu nhân sâm. Thực vật quý hiếm sinh sôi nảy nở, sẽ khiến khí tức trong không gian càng thêm nồng đậm.

Dường như chạm đến một tầng bí mật khác của không gian. Nàng hơi xúc động, lấy loại thúc đẩy này, nếu trong hồ nước có cá, lần nữa trồng thêm hoa sen, đây chẳng phải là không gian tích góp từng chút một, tới trình độ nhất định, sẽ còn tiếp tục lần nữa thăng cấp sao?.

Nghĩ đến đây, Phó Diễm ngồi không yên, hiện tại nàng muốn đi tìm nhị ca. Phó Diễm lúc ra cửa, còn dẫn theo ba cái đuôi. Phó Vi cùng Phó Dung nhìn thấy Phó Diễm đi ra ngoài, nói cũng muốn đi, Phó Miểu vừa lúc đọc sách cũng mệt mỏi. Bốn người cầm hai cái chậu nhỏ liền đi ra ngoài.

Phó Miểu còn thầm oán giận, chậu quá nhỏ, lát bắt được nhiều cá thì mang về kiểu gì đây?. Thời điểm mấy người đến bờ sông, bạn học của Phó Sâm đa số đều đã trở về nhà. Chỉ còn Phó Sâm cùng hai người nữa đang ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi.

"Ai! Phó Sâm,muội ngươi đến kìa!".

Người này đúng là Lưu Bình. Lần trước cùng Phó Sâm đồng thời bắt được gian tình của Lưu Đại Ny, từ đó về sau, hắn cảm thấy mình cùng Phó Sâm có chung một bí mật, mà một người khác đang ngẩn ngơ bên cạnh là cháu trai của thôn trưởng, tên gọi là Tống Quân An.