Chương 2: Điểm chuyển đổi

【Đúng vậy, bắt đầu từ việc ăn trứng hấp. Cơ thể là vốn liếng để cải tạo, ăn trứng, bổ sung dinh dưỡng.】

Dưới sự thúc giục của hệ thống, ỡm ờ một lúc, cuối cùng Vưu Hi cũng ăn luôn chén trứng hấp ở trong nồi.

Món trứng này thật ra chẳng bỏ thêm gia vị gì cả, chỉ là một bát trứng hấp đơn thuần.

Bát rất nhỏ, không đủ ăn, cũng chẳng ngon gì.

【Cảm giác này có phải rất tuyệt đúng không?】

Vưu Hi nhớ chén trứng này là quà cảm ơn mà bà nội dành cho bác sĩ Từ, nhưng bác sĩ Từ lại không nhận, để cho bà bồi bổ thân thể.

Vì thế bà nội đem bát trứng đặt vào trong nồi cho nóng, định tối đến mới lấy ăn.

Đáng tiếc là món trứng này cuối cùng lại vào bụng cô.

Cô vẫn còn nhớ như in lời chị cả nói: "Ôi chao, đúng là mang bầu có khác, dễ đói bụng thế không biết, chị nhịn không nổi nên ăn mất, A Hi à, em không để ý chứ?"

Cô khi ấy thành thật như vậy thì có thể nói cái gì? Chỉ có thể nói rằng không ngại.

Giống hệt vô số lần "không để ý" sau đó vậy.

"Rất tuyệt." Vưu Hi ăn xong chén trứng, cô cảm thấy món này thơm hơn, ngon hơn so với bất cứ món ăn nào mà cô ăn sau này.

【Nhiệm vụ hai: Quay về phòng tiếp tục nghỉ ngơi. Có thiếu cô thì việc nhà cũng có thể hoàn thành.】

Đời trước Vưu Hi kiên cường vác người xuống ruộng làm việc, lại bị mẹ cô trách móc tay chân không nhanh nhẹn, ốm đau bệnh tật còn tới, đúng là đen đủi.

Lần này cô quyết định buông thả đến cùng, cầm bát đũa đi "hủy thi diệt tích", sau đó trực tiếp về phòng nằm xuống nghỉ ngơi.

Đến nỗi có bị phát hiện đã ăn trứng hấp, có bị mắng vì không đi làm hay không, cô đều vứt cả ra sau đầu.

Một giấc này của cô ngủ thẳng đến sáu rưỡi tối, người trong nhà đều lục tục trở lại.

Cô bị tiếng mắng chửi của chị dâu đánh thức.

Mới vừa tỉnh dậy, giọng nói oán trách của hệ thống đã vang lên.

【Nhiệm vụ một, nhiệm vụ hai đã hoàn thành, nhận được hai điểm chuyển đổi. 】

"Điểm chuyển đổi dùng để làm gì?" Vưu Hi dậy rồi nhưng cô không định rời giường, vẫn nằm trên giường như cũ.

Chị dâu vẫn còn ở đó than ngắn thở dài, nói rằng mình đã sắp chết đói tới nơi rồi mà cơm còn chưa có để ăn, đúng là số khổ.

【Có thể giúp ký chủ tăng cao chỉ số trên mọi phương diện, mỗi mười điểm thu thập được còn có thể dùng để rút thăm. 】

Cô còn chưa kịp hỏi thêm, đôi em gái song sinh là em tư Vưu Khản và em năm Vưu Cần đã trước sau đi vào phòng.

Em tư đứng bên mép giường trách cứ: "Chị ba, sao giờ này chị vẫn còn ngủ!"

Em năm trực tiếp leo lên giường đẩy đẩy cô: "Chị ba, mẹ kêu chị tới giúp mẹ nấu cơm tối kìa!"

【Nhiệm vụ ba: Từ chối nấu. Có rất nhiều người có thể nấu cơm. 】

Hai đứa em gái gọi to như thế, Vưu Hi mở mắt ra, khụ khụ hai tiếng: "Được, khụ khụ, các em đi tới phòng bếp đợi trước đi, lát chị tới."

Nói xong cô lại giống như không nhịn được, lớn tiếng khụ khụ vài lần.

"Ơ, sao em ba lại ho nhiều như thế?"

Chị dâu cả vốn nghĩ đến giục cô đi nấu cơm, không ngờ vừa mới đi tới cửa phòng đã nghe thấy tiếng ho xé ruột của cô.

"Không biết nữa, lẽ nào chị ba bị cảm rồi?" Em năm ngờ vực hỏi.

Chị dâu nghe thấy thế lập tức lùi vài bước, cách cô càng xa càng tốt.

Mình còn đang mang thai đấy, không thể bị cảm được!

"Em ba bị cảm thì đừng đi vào phòng bếp nữa, nghỉ ngơi chút đi! Em tư, em năm, tới phụ mẹ!"

Chị dâu cả đuổi hai đứa nhóc ra ngoài, xong xuôi lập tức đi xa khỏi cô.

【Nhiệm vụ ba đã hoàn thành, nhận được một điểm chuyển đổi.】

"Nói rõ xem điểm chuyển đổi này dùng để làm gì đi."

【Đơn giản mà nói thì nó có thể khiến cô thông minh hơn, xinh đẹp hơn, khỏe mạnh hơn! 】

"Thế, rút thăm là sao?"

【Mỗi lần rút thăm sẽ tiêu tốn mười điểm chuyển đổi, có thể nhận được các loại thẻ kỹ năng đặc biệt.】

Một người một hệ thống còn chưa trao đổi được vài câu, người vào phòng đổi thành chị hai Vưu Hữu Đệ về nhà muộn: "Em ba bị cảm sao?"

Vưu Hi đè thấp giọng, yếu ớt nói: "Em cũng không biết tại sao lại bị cảm, chỉ là cổ họng rất ngứa. Khụ khụ..."

"Được rồi, em cố chịu chút đi. Bây giờ trời đã tối, ngày mai chị lại đi mời bác sĩ Từ đến." Chị hai nói thêm: "Biết đâu sáng mai em lại khỏi."

"Làm phiền chị hai rồi!"

"Người một nhà mà làm phiền với không làm phiền gì chứ? Tí nữa chị bảo em năm mang cơm đến cho em." Chị hai nói xong liền rời đi.

Muộn chút em năm mới lề mề bưng cơm vào, hai cái bánh ngô, vài cọng rau và một ít dưa muối.

Vưu Hi nhận bát cơm xong cũng chẳng nói gì, em năm cào cào mặt, ngượng ngùng nói: "Hì hì, vừa nãy em không nhịn được ăn một chút dưa muối của chị. Chị sẽ không giận em chứ?"

Lúc này Vưu Cần mới có tám tuổi, vẫn còn e thẹn vì lén lút ăn đồ người khác.

Ai biết rằng, mười mấy năm sau em ấy lại lấy tiền tiết kiệm của cô để sử dụng như lẽ đương nhiên?

"Lần sau muốn ăn thì nói với chị một tiếng, không hỏi mà tự ý thì coi là trộm, biết chưa?" Sắc mặt Vưu Hi nghiêm lại, nhìn thẳng vào mắt cô bé.

Em năm giật mình, mím mím lấy môi, không rõ tại sao tính tình chị ba vẫn luôn rất tốt nay lại biến đổi.

Vưu Hi thấy vậy thì mỉm cười, nhéo nhéo khuôn mặt cô bé, lại nói: "Chị ba đùa với em thôi, đi chơi đi, cảm ơn em đã mang cơm tới cho chị."

Vưu Cần thấy chị gái cười với mình, kìm nén tiếng khóc sắp dâng, ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng.

Đi chưa được mấy bước, cô bé đã quay lại: "Tí nữa em tới giúp chị thu dọn bát."

【Khen thưởng ngoài lề: 1 điểm chuyển đổi】

"Thế này mà cũng cho điểm sao?"' Vưu Hi có chút cạn lời.

【Đề nghị ký chủ tự mình tìm hiểu.】

【Nhiệm vụ bốn: bắt Vưu Tú Mậu giúp cô làm hai việc】

"Nhiệm vụ này khó quá rồi đấy!" Vưu Hi bất đắc dĩ trả lời.

Trước khi cháu trai Vưu Tử Thông được sinh ra thì anh cả Vưu Tú Mậu là bảo bối của cái gia đình này. Nhà này trừ ba Vưu, bà nội và chị dâu, chẳng ai có thể sai khiến anh ấy làm việc cả.

【Giới hạn trong vòng một ngày. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được 3 điểm chuyển đổi. 】

"Để tôi suy nghĩ đã."

Nếu như hôm nay không phải ba cô ở lại trường học, thì hành vi "lén lười biếng" này của cô chắc chắn sẽ bị một trận mắng chửi.

Bởi vì Vưu Hi bị cảm, nên ba chị em khác đều chen chúc ngủ bên phòng mẹ Vưu.

Một mình cô độc chiếm cả gian phòng, một đêm ngon giấc.

Chị hai thấy cô vẫn ho không ngừng, trước khi đi làm vẫn mời bác sĩ Từ tới.

Còn những người khác mỗi người đều đi một ngả.

Bác sĩ Từ là nam, trong nhà đương nhiên không thể không có người ở lại. Anh cả liền "thuận lý thành chương" xin nghỉ ở nhà nửa ngày cùng cô.

Bác sĩ đi vào phòng, Vưu Tú Mậu chính trực ngồi ngoài phòng khách nghe, hẳn là bị chị dâu dặn dò đừng lại gần Vưu Hi, sợ cô lây bệnh cảm.

Bác sĩ Từ nói là bác sĩ, thật ra vẫn chưa trải qua học hành chính quy, chỉ tự mình mò mẫm đi làm "thầy lang".

Vì thế mỗi lần anh đi khám bệnh đều mang theo vài quyển sách y học.

"Có đờm hay sổ mũi, chóng mặt gì không?" Bác sĩ Từ ngồi lên cái ghế bên cạnh giường.

"Không có đờm cũng không sổ mũi, đầu cũng không đau."

Từ hôm qua đến giờ Vưu Hi chưa động đến một giọt nước nào, giọng nói cô tất nhiên cũng khàn đi rất nhiều.

"Lúc ho có bị tức ngực không?" Bác sĩ Từ cúi đầu lật lật sách sau đó lại hỏi.

"Không, chỉ là cổ họng cực kỳ ngứa, lại thêm ho khan." Nói xong Vưu Hi lại che miệng ho vài tiếng, thoạt nhìn trông rất đáng thương, "Bác sĩ có thể bảo anh cả tôi rót cho tôi một cốc nước được không? Lúc nãy tôi không cẩn thận làm đổ nước rồi."

Bác sĩ Từ hiển nhiên sẽ không từ chối, bước chân dứt khoát đi bảo Vưu Tú Mậu rót nước cho cô.

Anh cả Vưu nghe vậy thì cho rằng bác sĩ khát nước, liền nghe lời làm theo.

【Nhiệm vụ bốn hoàn thành 1/2.】