Chương 8: Toàn Gia Cùng Nhau Đi Chết Đi

“……” Triệu Sơn Hà sợ hãi bỏ chạy.

Lý Phượng Chi vui vẻ tính toán buổi chiều sẽ đi lấy vài trăm khối tiền.

Nhưng Thẩm Thanh Ca lại không hài lòng, ở cái thời đại này, suy nghĩ của con người vẫn còn phong kiến

và khép kín.

Nếu có thông tin về việc bọn lưu manh bắt nạt cô, thanh danh của cô sẽ bị hủy hoại.

Thanh danh của cô bị hủy hoại, nhưng cô cũng không thèm quan tâm..

Cô chỉ sợ rằng nếu trong tương lai cô kết hôn với Bạc Đình, những người khác sẽ nói Bạc Đình là người đổ vỏ!

“Ha ha, buổi chiều mẹ liền đi đòi tiền, Kiều Kiều, chiếc đồng hồ con muốn mua bán ở đâu. A……”

Bang ——

Một cái tát đỏ như lửa giáng xuống mặt Lý Phượng Chi.

Thẩm Thắng Lợi tát bà ta một cái, “Đừng nói nhảm nữa! Triệu Sơn Hà là con trai của thôn trưởng, chọc bọn họ làm gì?”

Nói xong, Thẩm Thắng Lợi ra ngoài làm việc.

Lý Phượng Chi và Thẩm Kiều Kiều tức giận đến mức sắp nổ tung.

Thẩm Thanh Ca cố nén cười và quay trở lại phòng chất củi.

Sáng nay cô không ăn cơm, nên cô định vào không gian ăn một bữa ngon.

Đột nhiên, cánh cửa bên cạnh bị mở ra.

Thẩm Thanh Ca dừng lại động tác của mình, cô còn không kịp ra khỏi không gian thì Thẩm Kiều Kiều đã đóng cửa lại.



Thẩm Kiều Kiều lôi kéo Lý Phượng Chi đi vào phòng đựng đồ linh tinh.

“Mẹ, con không chịu nổi nữa!" Đôi mắt cô ta đỏ hoe, “Khi Thẩm Thanh Ca bị câm, chị ấy còn không có như vậy chán ghét. Bây giờ chị ấy có thể nói chuyện, ngày nào cũng hãm hại chúng ta!”

“Mẹ bị đánh đều là do nó làm hại! Chúng ta độc chết nàng!” Lý Phượng Chi nhướng đôi mắt tam giác, vừa nói vừa nhặt thuốc diệt chuột ở góc tường.

Thẩm Kiều Kiều nghe vậy gật đầu, "Chị ấy muốn làm điếm lại muốn lập đền thờ, chị ấy thật ghê tởm! Chị ấy rõ ràng muốn gả cho anh Sơn Hà, lại còn nói muốn huỷ hôn!”

Lý Phượng Chi lấy một nắm thuốc diệt chuột, sau đó đi vào phòng bếp để đổ đầy một bát cháo gạo nếp sau đó rắc thuốc diệt chuột vào.

Thẩm Thanh Ca không dám ở trong không gian lâu, cô đến một nhà hàng thức ăn nhanh và ăn một suất bánh hamburger trước khi rời đi.

Khi đi ngang qua khu trang sức của trung tâm mua sắm, cô nảy ra một ý tưởng và lấy từ gian hàng một chiếc kim mỏng làm bằng bạc và nhét nó vào túi của mình.

Khi vừa trở lại trong phòng, ngoài cửa gỗ có người gõ vang lên.

“Thanh Ca, mẹ thấy con bữa sáng còn chưa ăn nhiều, mẹ bưng cho con thêm một bát cháo, con nhất định phải ăn hết." Lý Phượng Chi ngữ khí ôn nhu đến mức làm người ta muốn ói.

Thẩm Thanh Ca nhướng mày, bà ta sẽ đối xử tốt với cô như vậy sao?

Khẳng định là có vấn đề.

Quả nhiên cô đã có dự kiến trước!

Nhanh như vậy, chiếc kim bạc liền có tác dụng.

Cô đi vào nhà chính và lặng lẽ chọc một cây kim bạc vào bát.

Quả nhiên, chiếc kim bạc liền chuyển sang màu đen.

“Chị, chị mau ăn đi, mẹ đối tốt với chị như vậy cũng không dễ dàng gì.” Thẩm Kiều Kiều cầm sách đi ra ngoài, chuẩn bị đi lén gặp Triệu Sơn Hà.

Cả Lý Phượng Chi và Thẩm Kiều Kiều đều không có cố tình nhìn Thẩm Thanh Ca.



Rốt cuộc, bát cháo này quá đặc sệt và ngọt thơm ngọt, Thẩm Thanh Ca người chưa hiểu việc đời không có lý do gì để không ăn nó.

Ai ngờ, giây tiếp theo Thẩm Thanh Ca liền bưng bát cháo đi hướng bờ ruộng.

Muốn hạ độc nàng?

Tốt!

Các ngươi toàn gia cùng nhau đi tìm chết đi!

Vào buổi trưa, Thẩm Thắng Lợi ngồi trên máy kéo cày đất một cách khéo léo và dễ dàng.

Những người gieo hạt và bón phân rất ghen tị với ông ta.

“Thẩm sư phó, Thanh Ca lại tới đưa đồ ăn, thật là hiếu thuận.” Các thôn dân nịnh bợ nói.

Thẩm Thắng Lợi cảm giác mình lại lần nữa tìm về được mặt mũi, vội vàng xuống máy kéo..

“Thanh Ca, ăn cơm chưa?” Ông cười hỏi.

“Đây là mẹ đưa cho con. Vết thương của con còn đau không uống được nên con mang ra cho cha.” Thẩm Thanh Ca đi cùng ông ta đóng cảnh lòng tốt của cha và lòng hiếu thảo của con gái.

Người bên cạnh đi tới, "Này, cháo đặc như vậy, gia cảnh của Thẩm sư phó cũng thật tốt.”

“Lý Phượng Chi còn thật sự yêu thương Thanh Ca, đưa cho Thanh Ca bát cháo ngon như vậy.”

Thẩm Thắng Lợi cười toe toét đến tận mang tai, bưng bát cháo lên ừng ực uống hết.

Xa xa, Lý Phượng Chi từ trên ruộng chạy xuống, đánh rơi giày: "Không được uống, không được uống..."

Nhưng một bát đã uống xong rồi.