Chương 5: Lấy Ra Chứng Cứ

Thẩm Kiều Kiều cũng có chút tức giận.

Đúng vậy!

Tại sao Thẩm Thanh Ca cái này tên ngu ngốc sính lễ cao đến một trăm khối tiền, trong khi cô chỉ đáng giá một khối tiền?

“Câm miệng! Lại cho ngươi thêm mười quả trứng gà có được hay không?” Lý Phượng Chi rất là keo kiệt bủn xỉn, mãi sau một lúc lâu nói ra điều kiện.

Dì Tần phun bà ta một ngụm nước bọt nói, “Lý Phượng Chi, con gái của bà đánh con trai tôi thành ra như vậy! Nhà bà bồi thường cho con trai tôi chỉ có chút xíu như vầy liền muốn đuổi mẹ con tôi đi sao?”

Lý Phượng Chi mím môi, cảm thấy đau lòng đến mức không thể nói nên lời.

“Dì Tần, đều như vậy dì còn chưa hài lòng, chẳng lẽ dì còn muốn mẹ tôi đem em gái tôi bồi thường cho dì sao?” Thẩm Thanh Ca giả ngu, cắn một miếng dưa chuột.

Dì Tần hai mắt sáng lên, vỗ tay nói, “Đúng vậy! Để Thẩm Kiều Kiều gả cho Thiết Ngưu đi!”

Những lời này vừa nói ra, Thẩm Kiều Kiều suýt chút nữa ngất đi.

“Thẩm Thanh Ca, con khốn này! TᏂασ mẹ mày!” Lý Phượng Chi tức giận đến dậm chân.

“Mẹ, mẹ không phải là mẹ của con sao? Tại sao mẹ lại mắng chính mình?” Thẩm Thanh Ca vẻ mặt vô tội nói.

Lý Phượng Chi dùng một tay ấn vào nhân trung bà mau tức giận đến ngạt thở.

**[Nhân trung: vị trí rãnh lõm từ môi đến mũi]

Dì Tần vội vàng chen vào nói, “Này, các ngươi đừng trách Thanh Ca, làm Thẩm Kiều Kiều gả cho Thiết Ngưu cũng chính là muốn tốt cho nó.”

“Tốt cái rắm! Các ngươi đều là đồ quê mùa, xứng đôi với Kiều Kiều sao?” Lý Phượng Chi xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau.



Dì Tần hừ lạnh một cái, “Ngày hôm qua Thẩm Kiều Kiều quần áo đều bị mở lộ ra, Thiết Ngưu đều nhìn thấy hết rồi! Làm gì còn ai muốn nữ nhân bị nam nhân nhìn thấy hết?”

Lúc này, bên ngoài tốp năm tốp ba người đang đứng ở cách vách tường nghe ngóng.

Thẩm Thanh Ca vừa ăn dưa chuột vừa xem kịch với vẻ mặt chế giễu.

“Nói nhảm! Các ngươi nói bậy!” Thẩm Kiều Kiều chỉ vào dì Tần hét lên.

“Các ngươi còn loạn nói bậy, bà đây sẽ đem miệng của các ngươi xé rách!” Lý Phượng Chi nói nước miếng bay toán loạn.

Thẩm Thanh Ca nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, Tần Thiết Ngưu, nếu anh muốn lấy em gái tôi, anh phải lấy ra chứng cứ.”

Tần Thiết Ngưu dùng ống tay áo lau đi nước mũi màu vàng, lớn tiếng nói: “Tôi ngày hôm qua nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều cái yếm, màu xanh lam, bên trên có thêu bướm đêm!”

“Ha ha…… Mấy người đã nghe rõ chưa, hiện tại các ngươi không còn gì để nói nữa đi? Đá con trai tôi mạnh như vậy, nếu là con trai tôi không thể nối dõi tông đường, thì làm sao bây giờ? Thẩm Kiều Kiều xứng đáng chăm sóc Thiết Ngưu cả đời!”

Lý Phượng Chi nói không nên lời, hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ.

Mà Thẩm Kiều Kiều khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, ánh mắt của cô ta đầy sự thù hận nhìn về phía Thẩm Thanh Ca.

“Em gái, nếu không em đem quần áo cởi ra, nhờ một dì nào đó đang ở bên ngoài vào nhà nhìn xem yếm của em có phải như vậy hay không……” Thẩm Thanh Ca cố ý kí©h thí©ɧ cô ta.

Cô ấy chưa kịp nói xong thì Thẩm Kiều Kiều đã bộc phát hoàn toàn, cô ta cầm chổi đuổi theo Thẩm Thanh Ca đòi đánh.

“Mày cái đồ chó đẻ! Giúp người ngoài bán đứng tao đúng không, tao muốn đánh chết mày!”

Thẩm Thanh Ca chạy ra ngoài sân, vừa chạy vừa cố ý cầu cứu, “Cứu tôi với, Thẩm Kiều Kiều muốn gϊếŧ tôi…… Cứu tôi với……”



“Sao mệnh của tôi khổ thế này, bị em gái đuổi theo đánh, mẹ cũng không thèm để ý!”

“Mày cũng xứng hả? Ai là em gái mày? Con khốn!”

Thẩm Kiều Kiều miệng đầy lời nói thô tục, ngày thường giả vờ người làm công tác văn hoá hoàn toàn tan vỡ.

Một nửa thôn đều biết Tần Thiết Ngưu nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều ngực.

Những người dân vây xem cười nói: “Này, thật xấu hổ, Thẩm Kiều Kiều cư nhiên bị nhìn thấy hết.”

“Trong cái gia đình này, chỉ có Thẩm Thanh Ca là giảng đạo lý!”

“Ha ha…… Chó mẹ dưỡng nên vậy, Lý Phượng Chi là chó!”

Theo tiếng kêu lan rộng ra, ngày càng có nhiều người dân kéo đến xem náo nhiệt.

Một lúc sau, Bạc Đình cùng em trai cũng tới.

Thẩm Kiều Kiều bị đám đông đột ngột chặn lại, cô ta không thể đuổi kịp Thẩm Thanh Ca, cô ta ném cây chổi xuống đất, mệt đến mức không thể đứng thẳng.

Hai mẹ con nhà họ Tần khoanh tay bước từng bước đến gần Thẩm Kiều Kiều như những con ngỗng lớn.

Họ vươn cổ ra hỏi một cách kiêu ngạo: “Toàn thôn nhưng đều đã biết, cô có lấy hay không?”

Lúc này Thẩm Kiều Kiều mới nhớ tới chính mình ở mọi người trong lòng là bộ dáng của người làm công tác văn hoá.

Cô run rẩy cố nén nước mắt cúi đầu nói, “Anh Thiết Ngưu, ngày hôm qua là em không đúng, em không nên đá anh. Gạo cùng trứng gà anh đều lấy đi, nhà của em sẽ bồi thường anh một trăm khối tiền! Nếu anh không muốn, em cũng không còn cách nào.”

Tần Thiết Ngưu một chút cũng không thích Thẩm Kiều Kiều, vừa nghe nói sẽ được bồi thường nhiều như vậy tiền, không đợi dì Tần đồng ý liền vội vàng gật đầu.