Chương 37

Đỗ Kỳ Kỳ nhìn thấy Bạc Đình ở cửa sau, đôi mắt cô ta tối sầm lại, "Thanh Ca, hôm nay mình hình như thấy cậu rời thôn với Bạc Đình."

Hai người chăn nuôi khác trông có vẻ khϊếp sợ.

Thẩm Thanh Ca vẻ mặt vô tội, “Cậu nhìn nhầm rồi.”

Bạc Đình đứng ở cửa sau sắc mặt dần trở nên lạnh băng.

Anh đang cầm điếu thuốc trong tay, làn sương trắng che đi sự lạnh băng trong mắt anh.

“Hẳn là mình nhìn lầm rồi!” Đỗ Kỳ Kỳ khóe miệng nhếch lên, "Cậu trước kia không phải rất ghét Bạc Đình sao? Cho dù cậu thật sự ở cùng anh ta, cậu cũng chỉ là đùa giỡn anh ta mà thôi."

“Trước đây tôi ghét Bạc Đình, nhưng kể từ khi anh ấy cứu tôi, tôi không còn ghét anh ấy nữa." Thẩm Thanh Ca ăn ngay nói thật.

Đỗ Kỳ Kỳ có chút ngoài ý muốn, cô ấy không có nói xấu Bạc Đình, cũng không bị mắc bẫy!

Cô ta giống như một thánh mẫu, bày ra bộ dáng cao cao tại thượng nói, “Thanh Ca, cậu thật hồ đồ a, Bạc Đình chính là một tên ác bá. Mình nghe nói rằng anh ta thậm chí đã gϊếŧ người! Làm sao cậu có thể không ghét anh ta? Dù sao trong thôn tốt nhất vẫn là Triệu Sơn Hà! Hai người mau kết hôn đi!"

Trên mặt Bạc Đình phủ một tầng sương mỏng, anh liếʍ đầu răng, vẻ mặt tàn nhẫn mà hung ác.

Tiểu nữ nhân này rất nghe lời cái này cẩu thanh niên trí thức nói.

Cũng không biết, sau khi hai người nói chuyện xong, cô ấy có thể hay không đem anh ném.

Đáng chết!

Anh thực sự muốn bóp chết người thanh niên trí thức này!

“Ồ! Triệu Sơn Hà tốt nhất, nếu muốn cưới vậy cậu cưới đi." Thẩm Thanh Ca không cho cô ta sắc mặt tốt, khóa cổng trang trại nuôi heo và đi ra ngoài.

Đỗ Kỳ Kỳ có chút lo lắng, tên ngốc này không thể có ấn tượng tốt với Bạc Đình được!



Bạc Đình là của cô!

Cô ta vội vàng nói: "Đừng, Triệu Sơn Hà là con trai của trưởng thôn! Sau khi kết hôn, cậu sẽ là vợ của trưởng thôn! Cậu không phải đang có ý định muốn cưới Bạc Đình đi?"

“Kết hôn với Bạc Đình thì có gì sai? Hơn nữa, Đỗ Kỳ Kỳ, cậu có coi tôi là bạn không?" Cô khoanh tay nhìn Đỗ Kỳ Kỳ với vẻ mặt dò xét.

“Tất nhiên mình coi cậu như một người bạn! Mình để cậu kết hôn với Triệu Sơn Hà là vì muốn tốt cho cậu!" Đỗ Kỳ Kỳ hơi ngạc nhiên khi Thẩm Thanh Ca sẽ nghi ngờ cô.

Tên ngốc này sẽ không phát hiện tiểu tâm tư của cô đi?

Thẩm Thanh Ca nở một nụ cười chế giễu, "Vậy tại sao cậu không đồng ý kết hôn với Triệu Sơn Hà? Mà để tôi lấy anh ta? Bởi vì cậu coi thường Triệu Sơn Hà, nếu cậu đẩy người mà cậu coi thường cho tôi, điều đó có nghĩa là cậu cũng xem thường tôi!"

Hai người chăn nuôi khác đã sớm phát hiện ra ý tứ của Đỗ Kỳ Kỳ.

Hai dì cười lạnh nói, “Thanh niên tri thức ở thành phố thật đáng quý.”

“Cái gì mà thanh niên trí thức, nhìn còn không đẹp bằng Thanh Ca một nửa, lại đi coi thường cái này coi thường cái kia!"

Đỗ Kỳ Kỳ sắc mặt lập tức tái xanh.

Bí thư chi bộ ra quy định mỗi tháng chỉ cho phép một thanh niên trí thức về thành phố thăm người thân!

Cô luôn duy trì hình ảnh thánh mẫu trước mặt mọi người, chỉ để vận động bình chọn hàng tháng và được chấp thuận vào thành phố thăm người thân.

Nhưng tên ngốc này, chỉ trong vài ngày, đã khiến cô mất đi hình ảnh cô xây dựng từ trước đến giờ!

“Không không không…… Mình nghĩ Triệu Sơn Hà không thích mình. Mình thực sự coi cậu là bạn! Mình, mình ... cha mình đã cho mình một chai Mao Đài vào tháng trước, mình đến đây lần này là để đưa nó cho cậu." Để bày tỏ lòng trung thành của mình, Đỗ Kỳ Kỳ chạy nhanh đem Mao Đài ra đánh lạc hướng.

Đây là rượu cao cấp mà cha cô tặng cho bí thư chi bộ!

Vừa nghe Mao Đài, hai dì lộ vẻ hâm mộ và ngạc nhiên.



Nghe nói Mao Đài là một loại rượu rất đắt tiền, và nó có giá hơn 100 đồng tiền.

Đỗ Kỳ Kỳ nghĩ, vì Thẩm Thanh Ca không uống rượu, cô ấy nhất định sẽ từ chối cô.

Sau đó, cô liền đưa cho Thẩm Thanh Ca hai chiếc dây buộc tóc là xong.

“Thanh Ca, như thế nào? Cậu có thích Mao Đài không?” Đỗ Kỳ Kỳ hỏi.

Trên thực tế, cô thậm chí còn lười hỏi câu hỏi này, làm sao Thẩm Thanh Ca có thể thích rượu?

Thẩm Thanh Ca nhìn ra tâm tư nhỏ nhặt của Đỗ Kỳ Kỳ, cô liền gật đầu: "Thích, rượu đâu? Mau mang ra đây."

“A?” Đỗ Kỳ Kỳ tim đập thình thịch.

Tại sao con rùa đất này không ấn theo kịch bản của mình theo thói quen?

“A cái gì? Không phải cậu tới đưa rượu sao? " Thẩm Thanh Ca ngây thơ hỏi.

Hai dì cũng hả hê hùa vào nói: "Chậc chậc, không phải nói muốn cho Mao Đài sao? Sẽ không luyến tiếc đi?"

“Bỏ được bỏ được…… Sau này hai dì nhớ bầu phiếu cho nha.” Đỗ Kỳ Kỳ hai mắt đỏ hoe, trái tim rỉ máu.

“Được.” Hai dì nhìn nhau cười, vừa đi vừa nói.

Đỗ Kỳ Kỳ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy xuống sườn đồi để về nhà lấy rượu.

Sau khi mọi người rời đi, Bạc Đình đẩy chiếc xe đạp từ cửa sau ra cửa trước với khuôn mặt tối sầm.

“Anh Đình, nguyên lai anh vẫn còn chưa đi."

Lúc này Thẩm Thanh Ca mới hiểu tại sao Đỗ Kỳ Kỳ lại nói về những lời nói vừa rồi.