Chương 2: Có Chó Mới Kết Hôn Với Anh, Tôi Muốn Kết Hôn Với Anh Ấy

“Tôi dám kiểm tra thân thể!” Thẩm Thanh Ca đi đến trước mặt mấy người dì, “Dì ơi, chúng ta vào trong kiểm tra thân thể đi.”

Ngay khi những lời này vừa nói ra, cùng với vẻ mặt tự tin của Thẩm Thanh Ca.

Chú có thể chịu đựng, nhưng dì thì không chịu đựng được nữa.

“Nhìn cách Thẩm Thanh Ca bước đi, liền có thể biết rằng cô ấy vẫn là một cô gái còn trong sạch!”

“Kiểm tra cái gì mà kiểm tra, Thanh Ca thân thể sạch sẽ, làm sao lại giống như làm chuyện như vậy?”

“Triệu Sơn Hà thật là ác độc, nhất định là ghét bỏ Thanh Ca là cái người câm không thể nói chuyện được, cố ý đổ oan cho cô ấy!”

Dư luận đột nhiên nghiêng về một phía, mọi người đều bất mãn mà nhìn về phía Triệu Sơn Hà.

Triệu Sơn Hà sửng sốt, cái này người câm miệng lưỡi sao lại trở nên sắc bén như vậy?

“Mọi người, các chú dì ơi, Triệu Sơn Hà đang đổ oan cho con.”

Đây giống như là bóp Triệu Sơn Hà động mạch chủ vậy, không được!

Nếu chuyện này đổ bể thì mình như thế nào bắt lấy được thư giới thiệu để vào trong thành tìm công tác?

“Thẩm Thanh Ca, cái đồ khốn kiếp! Tối nay chúng ta liền phải kết hôn, cô có thể được đến cái gì tốt?” Triệu Sơn Hà hét lên.

Thẩm Thanh Ca cười mỉa, lạnh lùng nói: “Có chó mới lấy anh! Hôm nay tôi muốn từ hôn với anh!”

“Cô……” Triệu Sơn Hà tức giận đến cả người run rẩy.

“Anh Sơn Hà, anh đừng nóng giận.” Thẩm Kiều Kiều tiến lên trấn an anh ta.

Nhưng Triệu Sơn Hà một phen đẩy ra Thẩm Kiều Kiều, “Cút đi!”



Thẩm Kiều Kiều tức giận đến không được, trước đây Triệu Sơn Hà chưa bao giờ đối xử với cô như vậy.

“Thẩm Thanh Ca, tốt! Từ hôn liền từ hôn! Nếu tôi không từ hôn tôi liền là cháu trai của cô!” Triệu Sơn Hà hướng về phía Thẩm Thanh Ca nói to.

Đúng lúc này, Bạc Đình hung dữ mà lôi kéo một vài tên lưu manh ném vào trong sân.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều câm như hến.

Khi Thẩm Thanh Ca nhìn thấy Bạc Đình, cô kích động mà nước mắt sắp chực trào ra.

Đời trước khi cô một mình lẻ loi nằm trong viện, chỉ có Bạc Đình vẫn luôn bên cạnh cô, thậm chí còn cầu hôn cô.

Vào thời điểm đó là năm 2000, Bạc Đình đã trở thành một doanh nhân với khối tài sản hơn một trăm triệu!

Cô quá tự ti, cô cảm thấy thân thể của mình đã hỏng be hỏng bét không xứng với Bạc Đình sáng chói, nên đành phải từ chối anh bằng cách nhục nhã.

Nói rằng Bạc Đình sinh ra đã là một kẻ vô lại và là kẻ hay làm điều gian ác, vì vậy anh không xứng với cô!

Có cơ hội làm lại từ đầu này, cô tuyệt đối sẽ không lại bỏ lỡ Bạc Đình.

Một số tên lưu manh bị đánh mặt mũi bầm tím sưng vù, chạy đến trước mặt Triệu Sơn Hà.

“Ô ô…… Triệu Sơn Hà, số tiền còn lại tao không cần nữa!”

“Lần sau đừng kêu bọn tao chạm vào vị hôn thê của mày!”

Lời này vừa nói ra, Triệu Sơn Hà sợ tới mức hai chân run lên.

“Tôi không quen biết mấy người…… Mấy người nhận lầm người rồi.” Triệu Sơn Hà vội vàng quay lưng đi.

Lưu manh từ trong túi móc ra một cây bút hiệu anh hùng, chụp lên tay Triệu Sơn Hà, “Trả lại cho mày!”



Cây bút giống như một củ khoai lang nóng bị Triệu Sơn Hà ném đi.

Nhưng đôi mắt của mọi người ở đây đều là sáng suốt, chỉ có những người làm công tác văn hoá mới có thể sử dụng được cây bút này.

Cây bút này chỉ có thể là của Triệu Sơn Hà.

Có mấy người nói rằng Triệu Sơn Hà nên bị bắt bỏ tù, nhưng Triệu Sơn Hà lại rất tự tin nói, “Bắt cái gì mà bắt? Không phải Thẩm Thanh Ca đã được cứu sao? Nhưng lại không có chuyện của tôi!”

Đột nhiên, một ông lão trong chiếc áo dài kiểu cũ của Trung Quốc bước tới.

Ông lão đánh Triệu Sơn Hà một cái, “Mau xin lỗi Thanh Ca! Mày đùa giỡn cái gì vậy! Tốt như vậy con dâu bị mày doạ sợ! Đồ khốn!”

Ông là thôn trưởng, cha của Triệu Sơn Hà —— Triệu Thiết Cương.

Ngay khi Triệu Thiết Cương đến, những người nói muốn bắt Triệu Sơn Hà và tống anh ta vào tù đã im lặng.

“A…… Thực xin lỗi, thực xin lỗi……” Triệu Sơn Hà đau đến chỉ có thể nhượng bộ.

Phải mất một lúc anh ta mới hiểu ý của Triệu Thiết Cương.

Đúng vậy, nếu mình cùng Thẩm Thanh Ca từ hôn, chẳng phải là thừa nhận chính mình tìm lưu manh sỉ nhục cô ta sao?

Đây chính là muốn ngồi tù!

Không thể từ hôn được!

“Thanh Ca, anh chỉ là chỉ đùa giỡn trêu chọc em thôi, đừng nóng giận, em không lấy anh thì lấy ai?” Triệu Sơn Hà cười gượng, ngữ khí ôn nhu nói.

“Có chó mới kết hôn với anh! Tôi muốn kết hôn với anh ấy!”

Thẩm Thanh Ca chỉ vào người đàn ông thân hình cao to đứng cách đó không xa.