Chương 17: Anh Có Phải Đang Muốn Hẹn Hò Với Em Đúng Không?

Sau khi ăn xong, Thẩm Kiều Kiều chạy đến phòng để đồ linh tinh, cô ta đã thầm vui mừng khi nhìn thấy đồ đạc đổ nát bên trong.

Nô ɭệ chính là nô ɭệ, chỉ thích hợp sống ở đây!

“Chị, cái vòng tay chị nói đẹp thế nào?” Thẩm Kiều Kiều hỏi.

Đôi lông mày thanh mảnh của Thẩm Thanh Ca khẽ nhướng lên, khóe miệng nhếch lên: "Phải nói sao cho đúng ta, ngày mai không phải em sẽ đi khai giảng sao? Nếu em đeo chiếc vòng đó, cả trường sẽ ghen tị với em."

Thẩm Kiều Kiều nở một nụ cười ngây ngô.

Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca đi vào trong không gian, cô đến tầng một siêu thị để xem thứ gì có thể kiếm tiền.

Cô muốn xây nhà và muốn dọn ra khỏi gia đình Thẩm đầy ghê tởm này!

Cái thời đại này đang kém phát triển, nhiều mặt hàng ở thế kỷ 21 không thể xuất hiện.

Siêu thị được chia thành nhiều khu vực, chỉ có khu ẩm thực là sáng sủa, còn lại khu văn phòng phẩm, khu đồ dùng nhà bếp, khu quần áo… đều tối om.

Cô thử đi vào khu vực văn phòng phẩm, nhưng trong đầu cô chợt hiện lên dòng chữ: Không có kinh nghiệm, cấp 2 mới có thể mở khóa.

Trong nháy mắt, cô đã hiểu!

Hóa ra không gian này cũng giống như trò chơi trực tuyến, cần phải liên tục thăng cấp để có mở ra nguyên liệu mới.

Nhưng làm thế nào để thăng cấp đây?

Sau khi rời khỏi không gian, cô đến phòng chính để ăn sáng.

Lý Phượng Chi lườm cô một cái, "Con mới ở đâu? Vừa rồi con đi nơi nào? Đừng nói là ở trong phòng để đồ linh tinh, mẹ không có nhìn thấy con!"

“Con chuẩn bị đi làm, con đi bờ sông rửa mặt một chút.” Thẩm Thanh Ca không chần chờ gì mà trả lời.



“Tốt nhất như vậy! Đừng có chơi lòng dạ hẹp hòi nghe chưa!” Lý Phượng Chi bóc quả trứng trước mặt Thẩm Thanh Ca vào bát của Thẩm Kiều Kiều khi bà ta đang nói.

Sau khi Thẩm Thanh Ca uống lên một ít cháo, cô liền đến trang trại lợn ở cuối thôn phía đông.

Cô là người chăn nuôi trong thôn, ba năm liền nhờ vào sự siêng năng nên cô được bầu làm người chăn nuôi tốt nhất.

Khi cô đi trên đường đến chỗ làm, thì một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang đứng giữa đường, trong tay cầm điếu thuốc.

Đôi mắt của Thẩm Thanh Ca sáng lên như thể nhìn thấy vàng bạc và châu báu.

Bạc Đình!

Cô chạy chậm đến bên cạnh anh, nhưng Bạc Đình lại nhanh chóng tránh xa cô.

“Khụ……” Anh ném mẩu thuốc còn lại xuống đất, dùng chân nghiền nát nó.

“Anh Đình, sao anh lại ở đây? Anh không phải là đến đòi tiền lãi đi?" Thẩm Thanh Ca trêu chọc anh.

Đôi mắt đào hoa của Bạc Đình khẽ chớp, khuôn mặt vẫn dữ tợn như trước: "Lại đây."

Anh lấy từ trong lòng ngực ra hai cái bánh bao đưa cho cô.

Cô không chút do dự mà nhận lấy cắn một miếng nói: "Ngon lắm, anh Đình, anh có phải đang muốn hẹn hò với em đúng không? Bằng không sao ngày nào anh cũng đưa đồ ăn cho em?"

“……”

Tại sao người phụ nữ này luôn luôn nói chuyện càn rỡ như vậy?

Anh chỉ nghe nói rằng cô bị hành hạ đánh đập mỗi ngày, ăn cháo cũng không được no.



Tình cờ là anh còn hai cái bánh và anh không muốn ăn chúng nữa.

Rồi tình cờ anh đi trên con đường này và gặp cô.

“Thấy em quá gầy, chạm nhẹ một chút là sẽ nát.” Anh lạnh lùng nói, dưới đôi mắt đào hoa có một cái nốt ruồi thoạt nhìn có chút mê người.

Thẩm Thanh Ca nuốt xuống miếng bánh bao hấp, mở to mắt nói, "Anh Đình, tại sao anh lại muốn chạm vào em?"

Bạc Đình cảm thấy như mình sắp nổ tung, máu anh đang sôi sục.

“Em là phụ nữ đấy, sao lại nói bậy bạ như vậy?” Anh liếʍ cánh môi nói.

“Bị anh lây bệnh á, ai bảo anh hôn em làm gì?” Cô trêu chọc nói.

Mặt Bạc Đình lập tức đỏ lên, người phụ nữ này không sợ anh sao!

Còn trêu chọc anh?

Cô cũng rất gan dạ đấy!

“Nhàm chán!” Anh đút hai tay vào túi quần bước nhanh về hướng khác.

Nhìn từ phía sau, tỷ lệ cơ thể của Bạc Đình được phối hợp một cách hoàn mỹ, vai rộng eo hẹp, mặc áo sơ mi mỏng manh cũng không giấu được vẻ đẹp trai.

Cô nuốt nước bọt, Bạc Đình thật đẹp trai!

“Anh Đình, em muốn ăn dưa cải và miến cho bữa trưa!” Cô hét lên.

Khóe miệng Bạc Đình cong lên một chút.

Có thể cho cô đưa bánh bao, nhưng cưới cô về nhà làm vợ thì……..