Chương 15: So Với Trà Xanh Càng Trà Xanh

Cô đã ăn hơn chục quả mận, cho nên hiện tại răng cô đau đến mức cô thậm chí không thể cắn được miếng đậu hủ.

Mặc dù quả mận mà Bạc Đình mang cho cô rất ngọt, nhưng cô không thể bỏ bữa trưa và bữa tối, phải không?

Những chiếc bánh hamburger và gà rán trong không gian đang chờ đợi cô vào ăn.

Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phân phát những quả mận còn sót lại cho những người hàng xóm xung quanh và chỉ giữ lại một ít.

Trời tối đen mới thấy Thẩm Thắng Lợi và những người khác trở về nhà trên chiếc xe bò kéo của đạ đội.

Mũi của Lý Phượng Chi bị bầm tím và khuôn mặt của bà ta sưng lên, rõ ràng là bà ta đã bị đánh một lần nữa.

Thẩm Thắng Lợi đến đồn cảnh sát để nói rằng Lý Phượng Chi đã nhầm thuốc diệt chuột với bột mì hoặc thứ gì đó để đánh lừa cảnh sát.

“Cha mẹ, cuối cùng mọi người cũng đã về rồi, mọi người làm con lo quá.” Thẩm Thanh Ca mở cửa, nói những lời khiến cô cũng cảm thấy mắc ói.

Thẩm Kiều Kiều mím môi, vốn dĩ muốn tận dụng chủ đề này nói bóng nói gió, nhưng những lời Thẩm Thanh Ca nói ra quá hoàn hảo!

“Ừm.” Thẩm Thắng Lợi gật đầu.

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cô, Lý Phượng Chi cả giận, "Đồ khốn! Tao bóp chết mày!"

Bà ta duỗi tay và lao về phía Thẩm Thanh Ca.



“Thẩm Thanh Ca, xem tao có lột da được mày không! Được, dám đem tao tiến vào đồn cảnh sát!”

Thẩm Thanh Ca hét lên và nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, "Mẹ ơi, mẹ đừng đánh con, đừng đánh con...…”

Chẳng mấy chốc, những người hàng xóm đi ra khỏi những ngôi nhà ngói nhìn xem có chuyện gì.

“Ô ô…… Cha ơi cứu con với, mẹ lại đánh con rồi..." Thẩm Thanh Ca vừa chạy quanh cửa nhà vừa khóc.

Khi Lý Phượng Chi nghe thấy tiếng cô khóc, bà ta thầm cảm thấy sảng khoái, cầm chổi đuổi theo Thẩm Thanh Ca để đánh cô.

“Mau đứng lại cho tao! Con bạch nhãn lang này, mày dám báo cảnh sát bắt tao, tao mà không đánh mày tao không mang họ Lý nữa!”

“Mẹ, sao mẹ lại đánh con? Cứu với……” Thẩm Thanh Ca khóc.

Những người đi ra xem náo nhiệt đã bảo vệ Thẩm Thanh Ca ở phía sau lưng họ, và nhìn chằm chằm vào Lý Phượng Chi với vẻ khinh thường.

Thấy rằng không thể tiếp tục đánh nữa, Lý Phượng Chi không còn cách nào khác ngoài việc vứt bỏ cây chổi và thay đổi chiến lược của mình.

Bà ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa la: "Trời ơi... con gái ruột của tôi đã đưa tôi vào đồn cảnh sát. Tôi đã sinh ra nó và nuôi nấng nó. Nó giặt giũ, nấu nướng cho nó vậy mà nó lại đối xử với tôi như vậy…..."

“Thanh Ca, mẹ đau lòng quá, con không hiểu được lòng mẹ!” Bà ta đấm ngực, nước mắt nước mũi tràn vào trong miệng.

Bộ dáng đau buồn này giống như mẹ bà ta đã chết vậy!

Nhìn thấy cảnh này, những người già đỏ mặt và lắc đầu liên tục, "Có cha mẹ nào trên đời không làm sai bao giờ? Thẩm Thanh Ca quá độc ác.”



“Cơ thể, tóc và da đều do cha mẹ ban cho. Cho dù Lý Phượng Chi có muốn gϊếŧ nó thì nó cũng nên nhận mệnh! Thẩm Thanh Ca vậy mà có mặt mũi đi báo cảnh sát!”

“Đúng! Nếu ta là Lý Phượng Chi, ta gặp phải như vậy bạch nhãn lang ta cũng sẽ đau lòng! Lý Phượng Chi không đúng, Thẩm Thanh Ca cũng không phải cái gì người tốt!"

Dư luận bỗng đổi hướng.

Điều này làm cho Lý Phượng Chi mỉm cười.

Bà chính là muốn hủy hoại thanh danh của Thẩm Thanh Ca, làm Thẩm Thanh Ca bị nước miếng của người đời chết đuối và bị cả thôn cô lập!

Thẩm Kiều Kiều cũng cười khúc khích, vẫn là mẹ cô lợi hại nhất.

Nhưng lúc này, Thầm Thanh Ca đứng dậy với vẻ mặt vô tội, "Nhưng mà mẹ ơi, con không báo cảnh sát."

“Ô ô…… Mệt con hôm nay trèo lên cây hái mận cho mẹ ăn, mẹ, mẹ liền nghĩ con là người như vậy sao?”

Dì Tần nhà bên nghe vậy cũng chịu không nổi.

Dì Tần tay chống eo nói, “Lý Phượng Chi, bà nói vậy là không đúng rồi! Hôm qua tôi có ở đó, Thanh Ca chưa ra khỏi phòng bước nào, làm sao có thể gọi cảnh sát?”

“Dì, đừng nói nữa… Ô ô, mẹ không thích cháu, dì nói mẹ cháu cũng sẽ không tin đâu.” Thẩm Thanh Ca bắt chước bộ dạng của trà xanh nói.

Những người hàng xóm đã lấy mận của Thẩm Thanh Ca cũng không thể chịu đựng được nữa.