Chương 2-3
Sau khi hai người ăn uống và thu dọn xong xuôi, Hoắc Thanh Từ đưa túi giấy màu nâu cho Lâm Mạn, anh cẩn thận dò xét cô một chút rồi nhẹ giọng nói:
"Buổi chiều, tôi lập tức đi báo cáo chuyện kết hôn, chờ sau khi được phê duyệt, ngày mai lập tức đi lãnh chứng. Phía gia đình cô..."
"Bác sĩ Hoắc, nếu gia đình tôi biết tôi muốn kết hôn với anh, họ chắc chắn sẽ không đồng ý.
Cũng có thể Lâm Sương sẽ cắt đứt liên lạc với vị hôn phu cũ của tôi để cô ta kết hôn với anh."
Gia đình cô, trong mắt họ chỉ có đứa con gái nuôi là Lâm Sương, họ nói cái gì mà Lâm Sương không có ba không mẹ đã đủ đáng thương rồi, nếu họ không đối xử tốt với cô ta một chút thì ai sẽ là người tốt với cô ta?
Thật sự là không nói nên lời, có đôi lần Lâm Mạn còn tự hỏi, cô rốt cuộc có phải là con gái ruột của họ hay không?
Không phải ai cũng không yêu thương đứa con gái ruột của mình mà lại đi yêu thương đứa trẻ mồ côi.
"Vậy chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn trước, sau đó tôi sẽ đưa ông nội đến nhà cô hỏi cưới, ba mẹ bên kia tôi sẽ giúp cô lo liệu.
Ông nội tôi sẽ bàn bạc về chuyện sính lễ với ba mẹ cô, sau khi chúng ta kết hôn, sổ tiết kiệm của tôi sẽ do cô phụ trách."
Lâm Mạn muốn nói rằng anh có thể nói về chuyện sính lễ với cô, nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.
Nếu họ kết hôn mà không có sự đồng ý của người lớn hai bên gia đình, e rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Hoắc Thanh Từ.
Thực sự rất nhức đầu đấy, bây giờ mà có một chút gió thổi cỏ lay, những người đó sẽ bắt tay với nhau và đưa người khác vào chỗ chết, cô phải nghĩ ra cách để đoạn tuyệt mối quan hệ với họ và thoát khỏi gia đình cực phẩm đó càng sớm càng tốt.
Lâm Mạn đi đến chỗ không có người, cô đóng gói thịt kho tàu và chân giò kho tàu bỏ vào trong không gian.
Cô muốn lấy một ít mì và gạo từ không gian để đổi lấy ít tiền và một ít phiếu nhưng nghĩ đến chuyện học sinh bây giờ đang gây rắc rối rất hăng, tốt hơn hết là đừng gây thêm phiền phức.
Lúc về đến nhà, phát hiện người trong nhà vẫn còn chưa đi làm, Lâm Quốc Thịnh thấy Lâm Mạn trở về, ông ta nói: "Đến giờ ăn cơm thì chạy ra ngoài, mày đang muốn cả nhờ mình mày để ăn cơm sao?"
Chu Bình lạnh lùng nhìn Lâm Mạn: "Đã về rồi thì rửa chén rồi quét nhà đi."
Lâm Mạn trừng mắt nhìn Thẩm Mẫn rồi gầm lên: "Tôi là bảo mẫu của nhà họ Lâm các người sao. Dựa vào đâu mà tôi phải làm tất cả mọi việc?"
Chu Bình cười chế nhạo: "Chỉ vì mày là người ăn không ngồi rồi, cả nhà đều có việc làm nhưng mày lại không có."
"Tôi ăn không ngồi rồi, còn Bạch Sương kia."
"Tao gọi con bé là Lâm Sương, mày lại gọi con bé là Bạch Sương, bây giờ Sương Sương là con gái của nhà họ Lâm, con bé không ăn của mày, cũng không ăn nhiều bằng mày, bảo mày làm chút việc nhà thì sao chứ?"
Chị dâu Thẩm Tĩnh của Lâm Mạn hùa theo: "Tiểu Mạn, Sương Sương chưa đến 1m6, mày cũng cao 1m72, dáng dấp cũng cao ráo, tại sao bảo mày làm chút việc nhà mà mày cũng có nhiều lời phàn nàn như vậy, không nên như vậy."
Anh cả Lâm Dương và em trai Lâm Siêu ngồi bên cạnh Lâm Sương, không biết là ba người họ đang nói chuyện gì mà khóe miệng Lâm Sương mang theo ý cười.
Lâm Mạn tức giận nhìn mấy người trong gia đình họ êm ấm hòa thuận, cô cầm từng chén cơm trên bàn lên và mạnh tay ném từng cái từng cái một xuống đất.
"Nghiệp chướng, dừng tay!"
Lâm Mạn cười ha ha, cười đến nỗi chảy nước mắt: "Bây giờ thì tốt rồi, Lâm Sương không cần phải rửa chén, tôi cũng không cần rửa chén, tất cả mọi người không cần rửa chén nữa."