Chương 2-2:
Hoắc Thanh Từ đè nén sự khó chịu trong lòng, lo lắng hỏi: "Đồng chí Lâm Mạn, ngày hôm đó, lúc cô được đưa vào bệnh viện để chữa trị là cô thật sự tự sát sao?"
Lâm Mạn cười khổ lắc đầu: "Không hề, ngày hôm đó Lâm Sương nói với tôi rằng cô ta và vị hôn phu của tôi thật lòng yêu nhau, nói tôi từ bỏ nhưng tôi không quan tâm.
Cô ta cầm dao dọa tự sát nhằm uy hϊếp tôi, tôi nhanh tay giật lấy, kết quả là không biết tại sao con dao đó lại đâm trúng ngực tôi.
Những chuyện xảy ra sau đó tôi hoàn toàn không hề hay biết, khi tôi tỉnh dậy một lần nữa thì đó đã là ngày thứ hai sau phẫu thuật."
May mắn là ngực của cô khá lớn và có lớp mỡ dày, nếu cô có một bộ ngực phẳng, e rằng ngày hôm đó cô đã không thể bước xuống bàn mổ.
Nhưng tình trạng của cô cũng không khá hơn là bao, một nhát đó suýt chút nữa lấy đi nửa mạng sống của cô, mà cái ngày cô mê man trong phòng phẫu thuật, cô thực sự thai xuyên
Thai xuyên đến năm 2088, 20 năm sau, đến ngày tận thế, cô đã thức tỉnh dị năng hệ Mộc và hệ Lôi.
Người ngoài chỉ biết rằng cô đã thức tỉnh dị năng hệ Mộc, nhưng họ lại không biết rằng đồng thời cô cũng đã thức tỉnh dị năng hệ Lôi.
Chỉ huy căn cứ nhốt cô ở căn cứ Hải Thành 3 năm, mỗi ngày ngoài việc để cô ra ngoài thu thập vật tư, còn bắt cô canh tác căn cứ khi trở về.
Chương Dĩnh, con gái của chỉ huy căn cứ, ghen tị với sắc đẹp và sự hấp dẫn cánh đàn ông con trai của Lâm Mạn, vào lúc cô ra ngoài làm nhiệm vụ thu thập vật liệu, nhân lúc cô không cẩn thận, cô ta đã cho cô một phát sùng và đẩy cô xuống vực.
Khi trúng đạn và ngã xuống sườn núi phía trước, Lâm Mạn đã dùng dây leo cuốn lấy vòng cổ không gian của Chương Dĩnh, đồng thời cũng phóng lưới điện cao thế về phía cô ta, gϊếŧ chết cô ta trong vòng vài giây và kéo thi thể cô ta xuống vách đá cùng cô.
Khi mở mắt ra một lần nữa, cô đã trở lại năm 1966, sau hậu phẫu ngày thứ 2.
Ngay khi vừa tỉnh lại, cô phát hiện ra rằng tất cả các dị năng đều theo cô tới đây, hơn nữa vòng cổ không gian của Chương Dĩnh cũng bị trói buộc vào linh hồn của cô.
Đến ngày tận thế, dị năng hệ Mộc của cô từ cấp 9 đã giảm xuống chỉ còn cấp 2, dị năng hệ Lôi cũng từ cấp bảy giảm xuống chỉ còn là cấp 1 nhưng mà hàng vạn vật tư chất trong không gian của Chương Dĩnh cũng không hề ít.
Điều đáng tiếc duy nhất là cô không có khả năng thức tỉnh không gian, vòng cổ không gian của Chương Dĩnh chỉ có thể chứa đồ chứ không thể làm ruộng.
"Món ăn sẽ được dọn lên, món ăn của hai vị để cùng một bàn sao?" Người phục vụ phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Hoắc Thanh Từ nói: "Mang lên để cùng một bàn đi."
Lâm Mạn nghĩ bữa cơm của hai người tổng cộng có bốn món ăn, một món canh, sáu lạng cơm với lại ba cái màn thầu, điểm mấu chốt là phần ăn này rất lớn, họ có thể ăn hết không?
Lâm Mạn hỏi người phục vụ: "Ở chỗ anh có hộp đựng cơm nào có thể cho tôi mượn không?"
"Không có đâu."
Hoắc Thanh Từ nói: "Cô ăn trước đi, tôi đi lấy hai hộp cơm tới đây."
Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài, ba phút sau, anh trở lại với hai hộp cơm bằng nhôm mới tinh và hai túi giấy màu nâu, Lâm Mạn nghĩ thầm, chẳng lẽ nhà Hoắc Thanh Từ ở gần đây?
"Đồng chí Lâm Mạn, chúng ta chia một nửa phần thịt kho tàu và thịt heo kho tàu ra trước đi, buổi tối cô có thể lấy ăn."
Lâm Mạn gật đầu nói được, dù sao bây giờ cô cũng không thích lấy cơm tự sôi, lẩu tự sôi, cũng như mi gói ra ăn, ăn, trừ phi vạn phần bất đắc dĩ cô mới lấy ra ăn.