Chương 2: Nghiệp chướng, dừng tay!
Trong lòng Lâm Mạn thầm than thở, rõ ràng vừa rồi chính bản thân anh cũng đâu nhìn trúng họ Vương kia đâu, có đúng không?
Chẳng lẽ bởi vì anh đã nhìn thấy hết cơ thể của cô trong lúc thực hiện phẫu thuật nên anh muốn chịu trách nhiệm với cô sao?
Lâm Mạn ngượng ngùng cười cười: "Bác sĩ Hoắc, để tôi giới thiệu lại một lần nữa, tên tôi là Lâm Mạn là con thứ 2 trong nhà, năm nay 18 tuổi, vẫn chưa học xong năm hai Đại học, bây giờ vẫn chưa có việc làm.
Ba, Lâm Quốc Thịnh là kế toán trong một Bệnh viện Quân đội, mẹ làm nhân viên ở căng tin, anh trai và chị dâu làm việc trong một nhà máy dệt, em trai đang Trung học cơ sở năm thứ nhất và bây giờ cũng chưa có việc làm.
Năm tôi 18 tuổi, dì và dượng tôi đều qua đời, đứa con duy nhất của họ là Bạch Sương đã vào nhà chúng tôi ở, đổi tên thành Lâm Sương.
Từ đó về sau, ba mạ tôi là ba mẹ của cô ta, anh trai và em trai tôi cũng là anh trai và em trai của cô ta, chỉ cần là thứ tôi thích cô ta đều giành lấy, tất cả mọi người trong gia đình tôi đều coi cô ta như báu vật, coi tôi như cây cỏ.
Bất kể làm cái gì thì tôi cũng đều phải nhường cho cô ta, nếu không thứ tôi nhận được là đủ mọi lời trách móc và trừng phạt, cô ta ngồi thì tôi phải đứng, cô ta ăn thì tôi nhìn…"
Cô muốn tìm ai đó để kết hôn với mình, tốt nhất là ở rất xa, rời khỏi họ, rời khỏi ngôi nhà làm cho cô hít thở không thông.
Hoắc Thanh Từ nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Lâm Mạn, trái tim anh không khỏi quặn thắt: "Đồng chí Lâm Mạn, nếu cô cảm thấy tôi cũng không tệ thì cô kết hôn với tôi đi! Cuối tháng sau tôi sẽ chuyển đến đảo Hải Nam, cô có bằng lòng đi cùng tôi không?"
Lâm Mạn ngước mắt lên: "Hả?"
"Chẳng phải là cô muốn ghép bàn với tôi để xem mắt sao? Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ kết hôn với cô! Dẫn cô rời khỏi Kinh Thị, tôi sẽ cho cô một ngôi nhà."
"Được!" Lâm Mạn không hề nghĩ ngợi, cô thẳng thắn đồng ý.
"Cô cũng biết đấy, trong cuộc vận động lớn lần này, tất cả học sinh sinh viên đều nghỉ học rồi, ba mẹ tôi cũng đang bận bịu làm nghiên cứu ở viện nghiên cứu, không có thời gian để chăm sóc em trai của tôi, tôi dự định dẫn nó đi hải đảo để gia nhập quân đội, nếu cô không muốn…"
Thì ra đứa trẻ mà anh muốn dẫn đi cùng khi nói chuyện với Vương Diễm lại là chính là em trai của anh, chỉ là có hơi kỳ lạ, anh đã 24 tuổi rồi, tại sao em trai anh là mới 9 tuổi?
"Tôi đồng ý! Sau khi chúng ta kết hôn, em trai của anh cũng là em trai của tôi, mặc dù tôi cũng có em trai thế nhưng nó lại không coi tôi là chị gái của nó, trong lòng nó chỉ có Lâm Sương mới là chị gái của nó..."
Những lời Lâm Mạn nói đều là sự thật, em trai là một tay cô nuôi dạy nhưng sau Lâm Sương đến nhà họ, em trai cô bắt đầu chán ghét cô.
Hoắc Thanh Từ cũng không biết rốt cuộc Lâm Mạn đã chịu bao nhiêu sự oan ức trong chính căn nhà của mình, ngày hôm đó, trước khi tiến hành phẫu thuật, thế mà anh lại chính tai nghe thấy mẹ cô hùng hổ mắng chửi cô trong phòng phẫu thuật:
"Tao chẳng qua chỉ yêu cầu mày nhường vị hôn phu cho Sương Sương mà mày đã đi tìm cái chết, Lâm Mạn, mày như vậy là quá không hiểu chuyện và nhỏ nhen!
Mới còn trẻ mà lại không biết xấu hổ giành giật người đàn ông của em gái, thậm chí còn học được cách tự tử, rõ là lố lăng! Một đứa trẻ không nghe lời như vậy muốn chết thì chết đi, chết sớm siêu sinh sớm…"
Cho tới tận bây giờ anh chưa bao giờ thấy ba mẹ nào như vậy, con mình có thể sống hay chết còn chưa chắc chắn, cô gái trẻ kia thì bà ta ôm ấp và nhẹ nhàng an ủi, trong khi đó người đang được cứu chữa trong phòng phẫu thuật là con gái của mình thì bà ta lại mắng mỏ.