Chương 1-2:
Lúc này, một người có khuôn mặt thanh tú mà cũng là cô gái trẻ có phong cách ăn mặc theo mốt, nhẹ nhàng cất bước đi tới, cô ta đứng trước bàn mà người đàn ông đang ngồi và nói ra với sắc mặt ngượng ngùng:
"Đồng Hoắc Thanh Từ, chào anh, rất hân hạnh khi được gặp anh! Tôi là Vương Diễm, nhân viên tại cửa hàng bách hóa, đối tượng xem mắt hôm nay của anh."
Vương Diễm nhìn người đàn ông hết sức tuấn tú, dáng người rắn rỏi mạnh mẽ ở trước mặt mình, tim cô ta bất giác đập thình thịch.
Hoắc Thanh Từ thản nhiên nói: "Xin chào, mời ngồi!"
"Đồng chí Hoắc Thanh Từ, tôi rất hài lòng với điều kiện bên ngoài của anh, tôi nghe nói ba mẹ anh đều đang ở viện nghiên cứu, tháng sau anh cũng có ý định chuyển đến đảo Hải Nam?"
Hoắc Thanh Từ gật đầu: "Ừ."
Vương Diên cau mày: "Đồng chí Hoắc Thanh Từ, anh muốn chuyển đến đảo Hải Nam vậy thì công việc của tôi phải làm sao?"
Hôm nay, Hoắc Thanh Từ vốn dĩ cũng không định đến buổi xem mắt này, ông nội của anh ép buộc anh phải đi, trước khi rời khỏi Kinh Thị này, anh phải cưới được một người vợ ở Kinh Thị, anh biết là người trong gia đình lo lắng anh sẽ tùy tiện tìm một người bản địa ở hải đảo, cũng không còn cách nào khác cho nên anh chỉ có thể đến đây nhìn một chút.
Anh không hiểu, họ còn chưa xác định là có nên nói chuyện tiếp với nhau hay không, thế mà cô gái này lại còn không biết xấu hổ mà hỏi là anh đến Hải Nam thì cô ta phải làm sao bây giờ?
"Đồng chí Vương Diễm, tôi biết là cô đang có công việc ở Kinh Thị, nếu cô cũng không nỡ bỏ phần công việc này, tôi thấy hai chúng ta hay là thôi đi! Tôi không những muốn chuyển đến hải đảo, mà lần này tôi còn muốn đưa một đứa bé qua bên đó để sống cùng tôi."
"Cái gì? Anh còn muốn dẫn theo con của vợ trước đi cùng sao? Anh trông cũng giống một con người vậy mà anh lại muốn lừa hôn sao?
Hoắc Thanh Từ hết sức im lặng, người phụ nữ này sao lại không có tố chất như vậy, tình huống ngay từ đầu như thế nào, chẳng phải là người quen của hai bên đã tiết lộ trước rồi sao?
Lâm Mạn cười như không cười đi đến trước bàn của họ: "Bác sĩ Hoắc, anh có thấy phiền khi ghép bàn không?"
Hoắc Thanh Từ nhìn người đi tới chỗ mình với sắc mặt ngạc nhiên, hóa ra là cô: "Ngồi đi..."
Vương Diễm nhìn Lâm Mạn với sắc mặt không vui: "Đồng chí này, cô có chuyện gì sao, chúng tôi đang xem mắt, sao cô lại đến đây tiếp cận vậy?"
"À, hai người vẫn chưa kết thúc buổi xem mắt sao? Tôi là đối tượng xem mắt thứ hai của bác sĩ Hoắc, sao chúng ta lại không cùng nhau ngồi xuống tâm sự."
Tóm lại, nếu bạn không cảm thấy xấu hổ, cảm thấy lúng túng sẽ là người khác, Lâm Mạn chỉ muốn thoát khỏi bầu không khí gia đình ngột ngạt kia, đương nhiên là cô cũng phải tìm một người đàn ông có chất lượng để dẫn cô chạy ra ngoài và tìm đường sống.
Vừa đúng lúc chính tai cô nghe được thế mà cái người đàn ông gọi là bác sĩ Hoắc này chuẩn bị chuyển đến đảo Hải Nam, chỉ cần rời khỏi Kinh Thị, muốn Lâm Mạn này làm cái gì, cô cũng đều sẵn lòng.
Vào lúc tận thế, cái gì cũng dựa vào sự giành giật, trở lại năm 60, hôn nhân đương nhiên cũng dựa vào sự giành giật, tiền cô không thiếu, cô chỉ thiếu đạo đức.
Vương Diễm siết chặt nắm đấm, cô ta hận không thể cào nát gương mặt đồ hồ ly tinh này, cô ta nói với Hoắc Thanh Từ: "Bác sĩ Hoắc, cô ta thực sự là đối tượng xem mắt hôm nay của anh sao?"
Vốn dĩ Hoắc Thanh Từ muốn phủ nhận, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó thì anh lại gật đầu: "Ừ, cô ấy chính là đối tượng xem mắt thứ hai của tôi trong ngày hôm nay."
Vương Diễm nhìn vào khuôn mặt sắc nét góc cạnh của người đàn ông rồi lại nhìn qua khuôn mặt có đường nét tinh xảo của người phụ nữ, tận sâu trong đáy lòng cô ta tự nhiên nảy sinh sự ghen ghét.