Chương 6: Tiên hạ thủ vị cường Lâm Mạn nằm ngủ được một tiếng, khi bước ra khỏi không gian, cô phát hiện có ba điểm không đúng, những người trong gia đình cô không có mặt ở nhà, ngay cả người vẫn chưa tìm được việc làm như Lâm Sương cũng không có mặt ở nhà, có lẽ cô ta đã đi chơi với em gái của Diệp Trần rồi.
Vừa đúng lúc mọi người không có mặt ở nhà, Lâm Mạn muốn vào phòng của ba mẹ để lấy trộm sổ hộ khẩu. Khi đi đến trước phòng ngủ của hai người họ, cô phát hiện cửa đã bị khóa rồi.
Chuyện này không thể làm khó được cô, cô lập tức nói tiểu quản gia trong không gian đưa cho mình một chiếc chìa khóa vạn năng, sau một tiếng lách cách cô đã mở được cửa phòng.
Đẩy cửa bước vào, sau đó dùng chìa khóa mở ngăn kéo, cô phát hiện chỉ có giấy chứng nhận mua ngũ cốc và sổ hộ khẩu, còn có một đống ảnh cũ, tiền và sổ tiết kiệm cũng không thấy đâu.
Họ đã giấu tất cả những đồ vật có giá trị của họ đi đâu rồi? Lâm Mạn mở tất cả ngăn kéo và hộp l*иg nhưng đều không thấy tiền hay sổ tiết kiệm.
Vậy mà cô lại chẳng tìm được gì, chẳng lẽ bây giờ tình thế quá căng thẳng cho nên họ đã giấu hết tất cả những đồ vậy có giá trị rồi sao?
Lâm Mạn cười khẩy, Lâm Quốc Thịnh thật sự có một bộ não khổng lồ, đúng vậy, nếu không có tài giỏi thì ông ta sao có thể trở thành kế toán của bệnh viện?
Tạm thời cứ mặc kệ đi, dù sao cũng vẫn còn sớm, Lâm Mạn lấy hai tờ giấy chứng nhận này sau đó lập tức đến bệnh viện Quân Y tìm Hoắc Thanh Từ.
Hoắc Thanh Từ thấy Lâm Mạn đến sớm như vậy, nên vội vàng kéo cô sang một bên và nói: "Tôi đã đưa báo cáo kết hôn cho viện trưởng rồi, ông ấy cũng giúp tôi đóng dấu rồi. Ông nội tôi nói rằng ngày mai, ông ấy sẽ đến nhà cô để hỏi cưới, sau bàn bạc chuyện cưới hỏi xong, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.
"Bác sĩ Hoắc, tôi đã lấy được sổ hộ khẩu và giấy chứng nhận mua ngũ cốc đến đây rồi, trưa hôm nay, sau khi về nhà tôi và họ đã cãi nhau một trận, ba mẹ tôi muốn gả tôi cho đứa con trai ngốc nghếch nhà giám đốc Vương của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị để đổi lấy công việc cho Lâm Sương."
"Cái gì? Tại sao họ lại thể làm như vậy, Lâm Sương kia đã cướp đoạt vị hôn phu của cô, bây giờ cô ta còn lợi dụng hôn sự của cô để đổi lấy công việc cho mình nữa sao?
Nếu đã như vậy thì bây giờ chúng ta phải lấy giấy chứng nhận kết hôn ngay bây giờ, cô chờ tôi một chút, tôi sẽ xin nghỉ làm hôm nay."
Tiên hạ thủ vi cường, anh không thể để Lâm Mạn gả cho tên ngốc kia, ông nội muốn la mắng thì cứ la mắng đi, anh vẫn sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với Lâm Mạn trước.
Lâm Mạn cũng không ngờ Hoắc Thanh Từ lại vui vẻ làm việc như vậy, hoàn toàn không hề trì hoãn, họ như vậy có được tính là hôn nhân chớp nhoáng ngay sau khi gặp nhau không nhỉ? Sao mà trong lòng cô cảm thấy hơi xúc động và cũng hơi lo lắng một chút chứ?
"Được rồi, anh đi đi!"
Khi hai người bước ra khỏi Cục Dân chính, trong tay Lâm Mạn đang cầm một thứ gì đó giống như giấy chứng nhận, trong cơn mê man, cô nhận ra rằng mình thực sự kết hôn với ai đó chỉ trong một ngày.
"Lâm Mạn, bây giờ chúng ta còn phải đến đồn cảnh sát nữa để chuyển hộ khẩu của em ra ngoài, đi sớm một chút kẻo họ tan làm sớm."
Giọng nói từ tính của Hoắc Thanh Từ vang lên bên tai Lâm Mạn, Lâm Mạn cũng không nghe kỹ những gì anh nói cô cứ vậy mà ngây ngốc gật đầu.
Khi họ đi ra khỏi đồn cảnh sát một lần nữa thì đã là năm giờ, Hoắc Thanh Từ muốn đưa Lâm Mạn đi mua đồng hồ nhưng Lâm Mạn lại nói: "Cũng khá muộn rồi, chuyện này tính sau, tôi phải về trước để trả lại sổ hộ khẩu."