Lục Giang mang theo rất nhiều hành lý, ngoại trừ áo khoác quân đội và giày quân đội mà Triệu Dũng đã nói, còn có những thứ do đồng đội gửi đến, ngoài ra còn có đồ quân dụng mới và cũ do chính anh sửa soạn, những cái đó sẽ được mang đến cho ba và cháu trai của anh ấy.
Không phải anh không muốn tặng cái mới, mà là anh biết tặng cái mới chỉ rước thêm phiền toái.
Do đó, khi lên và xuống xe, Lục Giang luôn mang, xách, đeo và cầm theo những túi lớn nhỏ.
Quân nhân lên tàu được ưu đãi, xuống tàu có nhân viên giúp đỡ, ngoài ra trước khi khởi hành Lục Giang còn gửi điện báo cho cha, mười ngày sau anh bước ra khỏi nhà ga cùng với dòng người , quả nhiên anh nhìn thấy cha đang đợi mình trong gió lạnh cùng với Vương Chính Quốc.
Lục Chí Viễn mặc một chiếc áo khoác cũ của quân đội, còn Vương Chính Quốc mặc một chiếc áo khoác bông cũ, họ liên tục giậm chân, còn có một chiếc xe bò đậu phía sau họ.
“Tại sao Lục Giang vẫn chưa đến? Trời đã gần tối rồi.” Lục Chí Viễn cau mày, ngay khi ông nói thở ra một hơi toàn khói.
Vương Chính Quốc cười nói: “Có thể là tàu hỏa lại trễ, không phải ông không biết chuyện này thường xuyên xảy ra.”
Vừa dứt lời liền nhìn thấy Lục Giang.
Người mặc quân phục vốn dĩ rất bắt mắt, chưa kể Lục Giang cao lớn vạm vỡ.
“A Giang, đến rồi!” Vương Chính Quốc đưa tay kéo Lục Trí Viễn, sau đó vội vàng tiến lên đỡ lấy hành lý của Lục Giang, ngẩng đầu nhìn Lục Giang thân hình cao lớn, chân dài, mày kiếm sáng ngời, ông liền cảm khái, vô cùng hài lòng.
Lòng giảm bớt gánh nặng, Lục Giang nhìn thấy Vương Chính Quốc cũng lễ phép chào: “Chào chú Vương.”
“Tốt! Chào con.” Vương Chính Quốc đáp lại liên tục, cười đến nỗi không thể khép được miệng.
Lục Trí Viễn nhìn thấy con trai cũng rất vui mừng, giúp đỡ chuyển hành lý lên xe bò: “A Giang, chúng ta về nhà đi!”
Lúc này, giọng Lục Trí Viễn sảng khoái.
Cả hai đứa con trai đều là niềm tự hào của ông, nhưng đáng tiếc là đứa con trai cả chết trẻ, bây giờ chỉ có một đứa con trai như vậy, nhìn thấy nó, Lục Trí Viễn tự nhiên cảm thấy rất sảng khoái và tràn đầy tự hào.
“Đừng vội về nhà.” Lục Giang nhanh chóng thu dọn hành lý lên xe bò, quay đầu lại nhìn cha và Vương Chính Quốc: “Chúng ta đi nhà hàng quốc doanh ăn cơm trước, sau đó về nhà .”
Tiện thể mua một ít điểm tâm từ tiệm cơm quốc doanh mang về nhà, nếu không về đến nhà cũng không có cách nào nấu.
Năm ngoái Lục Giang đã về thăm gia đình anh ấy một lần, biết rõ được tình hình trong gia đình anh ấy.
Vương Chính Quốc đang định từ chối thì Lục Chí Viễn đã nói trước: “Được, được, chú Vương của con đi cùng đón con một đoạn đường, là con nên mời một bữa cơm. Chính Quốc, đừng khách sáo quá, đi thôi, chúng ta đến nhà hành quốc doanh!”
Vương Chính Quốc đành phải nuốt hết những gì ông định nói vào.
Cả ba lái xe đến một nhà hàng quốc doanh gần đó, xe bò và hành lý đậu bên đường trước nhà hàng quốc doanh, sau khi ba người bước vào trong thì nhìn đến Lục Giang một thân quân phục với khí thế bức người, lập tức có một nữ phục vụ ân cần chào hỏi.
“Xin chào ba vị. Xin mời vào, các vị muốn ăn gì?”
Lục Giang mời ba và Vương Chính Quốc ngồi xuống” “Ở đây có món gì?”
Người phục vụ dứt khoát nó: “Bây giờ chỉ có mì, bắp cải và củ cải, không có gì khác."
“Không có thịt?” Lục Giang nhíu mày.
“Không có. Hôm nay nhà hàng chúng tôi chỉ có nửa cái đầu lợn, và nó đã được các cán bộ của nhà máy than mua vào sáng sớm.”
Vương Chính Quốc vội vàng nói: “A Giang, lương thực ở thành phố và nông thôn đều thiếu thốn cả, bây giờ chúng ta cũng không cần những thứ đó, một bát mì là đủ rồi.”
Lục Giang đành phải gọi ba bát mì, một bát canh cải hầm và một đĩa củ cải xào.