Chương 15: Có Bánh Bao Để Ăn, Có Áo Để Mặc

“Khinh Vân, hôm nay chị gặp rất nhiều người tốt, có người cho chị bánh bao, có người cho bánh bột bắp, còn có người cho một túi gạo nhỏ. Em mau ăn bánh bao đi, ăn xong chị sẽ đun nước cho em tắm rửa, người tốt còn tặng quần áo cũ và giày cũ cho em nữa đó!”

Phong Khinh Tuyết cẩn thận sắp xếp từ ngữ để nói với Phong Khinh Vân.

“Chị, bánh bao ăn rất ngon! Từ trước tới nay em chưa từng ăn thứ ngon như thế bao giờ”.

Lúc Phong Khinh Vân nhìn thấy bánh bao thì đôi mắt sáng long lanh như đèn pha ô tô, vừa mới cắn được một miếng bánh bao đã nghe thấy lời nói của chị gái.

“Gạo? Quần áo?” Phong Khinh Vân cực kỳ kinh ngạc: “Chị, người tốt đó thật sự tặng quần áo cho em à? Em thật sự có quần áo để mặc sao?”

Phong Khinh Tuyết một tay cầm bánh bao, một tay lấy gạo và quần áo ra.

Nhìn đến mấy thứ này, Phong Khinh Vân liền không hoài nghi nữa mà vui mừng nhảy cẫng lên.

“Chị, tốt quá, em có quần áo để mặc rồi, em có giày để đi, chúng ta còn sẽ có cháo để ăn!”

“Nói nhỏ chút, đừng làm ồn ào đến mức mọi người đều biết”.

Nghe Phong Khinh Tuyết nói như vậy, Phong Khinh Vân lập tức im lặng, rúc vào bên cạnh Phong Khinh Tuyết, từng ngụm từng ngụm mà ăn bánh bao, tròng mắt dính ở trên quần áo và giày trong sọt không chịu dời đi, cả khuôn mặt đều sung sướиɠ tới mức đỏ bừng cả lên.

“Chị, thật tốt, em rất vui, em có quần áo để mặc, cũng có giày để đi”.

Phong Khinh Vân thật sự không kìm nén nổi sự sung sướиɠ trong lòng, vừa ăn vừa không ngừng lặp lại những lời này.

Phong Khinh Tuyết mỉm cười: “Khinh Vân, chắc chắn chị sẽ để em được sống một cuộc sống tốt”.

“Dạ!” Phong Khinh Vân tin tưởng chị sẽ không lừa mình.



Ăn bánh bao xong, cơn đói tạm thời biến mất, Phong Khinh Tuyết bảo Phong Khinh Vân ở nhà trông trừng sọt, còn cô thì đi ra ngoài lều tranh để vận chuyển tài sản vào.

Tất cả tài sản của bọn họ là ấm sành, bồn gỗ, chén sứ và một ít củi lửa.

Ở trong trí nhớ của nguyên chủ thì củi lửa cũng là một thứ đáng giá.

Cho nên, Phong Khinh Tuyết đặt chén sứ vào trong ấm sành, lại đặt ấm sành vào trong bồn gỗ, một tay bưng bồn gỗ, một tay đỡ bó củi ở sau lưng, chuẩn bị rời khỏi lều tranh thì chị dâu thứ hai nhà họ Phong chạy tới ngăn cản.

“Phong Khinh Tuyết, cô có thể rời đi nhưng không được mang củi lửa đi, đây là của nhà tôi”.

Chị dâu hai nhà họ Phong không hề có một gương mặt đanh đá nhưng lại có một cái miệng cực kỳ đanh đá lại ác độc, nghĩ tới căn phòng mà mình với chồng nhìn trúng lại bị hai chị em Phong Khinh Tuyết cuỗm mất, lập tức thấy giận sôi máu.

Phong Khinh Tuyết cười lạnh lùng: “Vậy à? Nhưng mà số củi lửa này là do tôi cực khổ lên núi nhặt rồi cõng về nhà đấy”.

Tuy rằng nguyên chủ không yếu đuối nhưng rất nhiều chuyện không dám làm trái lời anh trai và chị dâu, nhưng cô lại không phải là người dễ bắt nạt như vậy.

“Tôi nói là của nhà tôi thì chính là của nhà tôi”. Chị dâu hai nhà họ Phong vẫn còn cãi cố.

“Được, để tí nữa tôi gọi mọi người tới phân xử, có lẽ có thể nhờ đội trưởng tới làm chủ phân phối lại lương thực sau khi phân lương một lần nữa”. Nguyên chủ thường xuyên đi làm, có công điểm, nếu dựa vào công điểm để phân lương thực thì tuyệt đối sẽ không chỉ có hai, ba mươi cân khoai lang đỏ. Hơn nữa Phong Khinh Vân cũng nên có một ít đồ ăn, chỉ có thể nói là những thứ khác đều bị hai anh chị dâu lấy hết rồi.

Loại chuyện này là nếu dân không tố cáo thì quan sẽ không xử.

Phong Khinh Tuyết không đi tìm người làm chủ, cho nên người trong họ đều không can thiệp vào, mọi người đều hiểu thanh quan khó cắt đứt việc nhà.

Nghe thấy Phong Khinh Tuyết nói như vậy, lại thấy thái độ cô cứng rắn, khí thế khác hẳn với ngày trước thì chị dâu hai nhà họ Phong lại ủ rũ. Cô ta thật sự không dám đi tìm người phân xử, bởi vì bản thân bọn họ đã không công bằng, vì thế liền oán hận mà trừng mắt nhìn Phong Khinh Tuyết một cái, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, sau đó xoay người đi về phòng thương lượng với chồng và anh chị dâu.

Rất nhiều người đều giống như chị dâu hai nhà họ Phong, thích bắt nạt kẻ yếu.