Chương 99: Đi săn

Cố Chính Phong vừa chạy vừa quay đầu đánh giá con gái: "Kiều nhi, con không tính toán ở cùng ba mẹ à?"

Giang Kiều thở dài: "Ông nội cùng mọi người còn ở quê nhà, người già quá già, người nhỏ quá nhỏ, với thành phần của con hiện tại còn có thể đi lại tự do, nếu con không trở về, họ phải làm sao bây giờ? Con hứa với ông nội Kiêu, sau này sẽ dưỡng lão cho ông, làm người phải nói chữ tín, con không thể nuốt lời a.”

Không phải Cố Chính Phong nghi hoặc, chủ yếu là con gái hắn còn quá nhỏ, ở nhà còn có bạn bè hỗ trợ, nhưng hắn thật sự lo lắng để con gái một mình đi lại chỗ này chỗ kia.

"Một mình con được không? Hay ba nhờ người đi cùng với con đến đó nhé?"

Giang Kiều lắc đầu, "Quên đi, con di chuyển một mình sẽ tiện hơn. Ba, chẳng lẽ bác cả con có phải đặc vụ phe ta không, giống như điện ảnh hay diễn, là đảng viên ngầm gì gì đó…?"

Cố Chính Phong dừng lại một chút, "Nếu đúng như con đoán, hắn cũng không nên giấu diếm, cũng chẳng phải chuyện gì xấu?"

Nghĩ nghĩ, Cố Chính Phong lại nghĩ đến một khả năng khác: "Có lẽ, cấp trên và cấp dưới của hắn đều đã hy sinh, hắn không chứng minh được bản thân?"

Không ai trong chúng ta có thể nói chắc chắn. Nếu đúng như vậy thì vấn đề sẽ nghiêm trọng.

"Được rồi, chuyện nói cũng đã nói, chờ có cơ hội ba sẽ đi thăm bác con. Hỏi xem nếu đúng như chúng ta đoán, chúng ta phải nghĩ biện pháp, cố gắng hết sức là tốt rồi."

Ngẩng đầu nhìn làn khói bay lên từ xa, những nôn nóng trong lòng hiếm khi bình tĩnh đến vậy.

Nhưng khi nhìn đồng ruộng phía xa, cô không thể kìm lòng được. “Ba ba, ở đây cũng có hạn hán à?”

Nói đến đây, Cố Chính Phong thở dài, "Nơi nào cũng có hạn hán, nơi này chúng ta cũng không tránh khỏi, ước chừng năm nay thu hoạch sẽ bị ảnh hưởng. Trước kia nguồn cung cấp trong quân còn khá tốt, nhưng bây giờ toàn là bột ngô, số lượng ít hơn trước rất nhiều.”

Chỉ một câu nói này đã củng cố quyết tâm, đi kiếm lương thực của Giang Kiều. Tuy trong không gian có, nhưng không có cớ lấy ra, cô sẽ không đặt mình vào tính thế nguy hiểm nếu không có lý do chính đáng.

"Quên đi, không nói chuyện này nữa, mọi còn có ăn thì cứ ăn đi, không nói những chuyện không vui vẻ nữa, ba ba lát nữa dẫn con vào núi xem con có bắt được con mồi nào không."

Cố Chính Phong lập tức cảm thấy hứng thú, "Kiều nhi, nếu không, ba con mình vào núi ngay bây giờ."

Giang Kiều nghiêm túc nhìn hắn: "Có làm chậm trễ thời gian của ba ba không? Con sợ sẽ làm chậm trễ công việc của ba ba."

Cố Chính Phong xua tay nói: "Không vấn đề, đâu phải không có chúng ta là không xong đâu. Ở đây có rất nhiều cạm bẫy, không biết có con mồi nào không. Con gái, con đối cái này hứng thú?"

Giang Kiều nhe răng cười nói: "Chỉ là có chút hứng thú mà thôi, con muốn kiếm cho ba ba và chú Tống ít mồi nhắm rượu. Đi thôi ba ba."

Cố Chính Phong cảm thấy có chút tiếc nuối: "Sớm biết thế, ta hẳn là mang theo vũ khí đến."

Giang Kiều hai mắt sáng lên: "Có súng?"

Cố Chính Phong xoa đầu con gái, nói: "Cô bé, thứ đó không thể tùy tiện dùng được? Đó sẽ là sai lầm. Ba ba muốn mang theo con dao hay thứ gì đó thuận tay."

Giang Kiều không nói gì, nắm tay Cố Chính Phong đi hướng rừng cây, hỏi thăm tình hình nơi này.

Có con mồi, nhưng nhiều nhất bạn có thể bắt được gà lôi, thỏ rừng… Chúng ta vẫn có thể bẫy chúng, nhưng nếu không lọt bẫy thì không lấy được gì.

Vào rừng, Cố Chính Phong đầu tiên đi kiểm tra mấy cái bẫy của mình, nhưng hôm nay hắn phải thất vọng rồi, trong đó chẳng có gì cả.

"Ba, chúng ta vào trong thôi, nhanh lên...”

Lần này là Giang Kiều kéo Cố Chính Phong vào bên trong, vào càng sâu bên trong hẳn là nhiều con mồi đi.

Cố Chính Phong bị một tay phi đao dọa cho choáng váng. Lợi hại, cô bé vung phi đao một cách bình tĩnh và chính xác, tốt hơn nhiều so với ba mình.

Mấu chốt là ông không hiểu, con gái ông học được điều này từ khi nào?

Hắn cũng chơi thứ này, nhưng nếu hắn thực sự dựa vào thứ này để săn mồi, đó hoàn toàn khác với chơi, nếu không đủ lực cánh tay nhất định, thì không thể làm được việc này.

Giang Kiều lúc đi săn mồi cũng không để ý tới những chuyện khác, lần này cô chỉ mang theo thịt xông khói không thể mang theo thịt tươi, không gian là có, cô không có cách nào lấy ra.

Cô chỉ muốn kiếm ít thịt tươi, để ba ba co nhìn đến, ít nhất sau này cô có cớ lấy thịt từ trong không gian ra.

Quay người lại, nhìn thấy ba ba mình đang trợn mắt há hốc mồn, hắc hắc, vậy mà thật đáng yêu.

Giang Kiều cười nhìn Cố Chính Phong, "Ba ba, sao đứng ngơ ra vậy?"