Chương 89: Bà lão kỳ lạ

Suy cho cùng, là đồ ăn cho vào trong miệng, ai biết trong số họ có kẻ ác tâm hay không. "Cám ơn, tôi có mang theo đồ ăn..."

Nhìn đồ ăn Giang Kiều mang ra, đều khiến mọi người trộm nuốt nước miếng. Không có hắn, cô gái người ta tuy nhỏ, mang theo đồ ăn cũng không tệ chút nào.

Giang Kiều sẽ không đối xử tệ với bản thân khi cô ra ngoài, ông cụ Kiều Kiệt cũng sẽ không để cháu gái mình đói trên đường đi.

Ông cụ đặc biệt làm món cơm nắm cho Giang Kiều, bên trong có nhân thịt được chiên vừa thơm mà còn rất giòn.

Ngoài ra, ông cụ còn chuẩn bị dưa chua cùng trứng luộc cho cô, đủ cho Giang Kiều no bụng.

Chưa kể đến đồ ăn cô thu được trong không gian, và cả đồ ăn tự tay cô chuẩn bị cho mình nữa.

Lúc đầu thì không sao, mỗi người đều ăn phần của mình, nhưng sau bữa thứ hai, có người không chịu nổi mùi thơm, nổi lên tính tham ăn.

Cậu bé năm tuổi ngồi trong vòng tay của người phụ nữ đối diện với Giang Kiều, hai mắt trông mong nhìn Giang Kiều ăn, hắn trộm nuốt nước miếng, có lẽ vì gia đình có dạy dỗ, cho dù rất thèm ăn, nhưng cũng không chủ động mở miệng đòi hỏi.

Thay vào đó, lại nói thầm vào tai mẹ mình, Giang Kiều có cái tai rất thính, cô không bỏ sót một lời nào đứa nhỏ nói với mẹ mình.

"Mẹ ơi, cục cưng thèm ăn thì phải làm sao? Cái bụng này muốn ăn ngon."

Người phụ nữ âu yếm hôn con trai, thấp giọng an ủi: “Tiểu Xuyên, chị gái đi một mình, không có nhiều thứ để mang theo, nếu chúng ta cho cái bụng ăn chị gái sẽ phải chịu đói. Cục cưng ngoan, đợi gặp ba ba sẽ mua đồ ăn ngon cho cục cưng nhé?"

Nhóc con phụng phịu gật đầu đồng ý, nhưng đôi mắt nhỏ vẫn khao khát nhìn Giang Kiều, cô không biết là cái cảm giác gì.

Cháu trai nhỏ của cô hồi đó cũng bằng tuổi Xuyên Tử, đứa nhỏ cũng rất hiểu chuyện, dù còn nhỏ nhưng đã biết quan tâm đến người khác.

Nghĩ đến cháu trai nhỏ, ánh mắt Giang Kiều nhìn Xuyên Tử trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

“Thím, cái này cho em trai ăn…”

Người phụ nữ hoảng sợ xua tay, "Không, thứ này không hề rẻ…"

Vẫn là đứa nhỏ thật thà! Ngay khi hắn vừa định đưa tay ra đón lấy thì đã bị chính mẹ mình ngăn lại.

Giang Kiều nắm lấy cánh tay người phụ nữ. "Thím đừng khách khí, đây là ông nội cháu làm cho, cũng không đáng tiền, đều là đồ nhà tự làm. Này, cho em đó, Xuyên Tử mau cầm từ từ ăn, chị vẫn còn nữa, còn chưa ăn hết đây này.”

Người phụ nữ tỏ ra ngượng ngùng khi đứa trẻ cầm lấy miếng cơm chiên vàng óng, đặc biệt là khi nhìn thấy phần nhân thịt lộ ra bên trong sau khi con trai cô ta ăn.

Người phụ nữ vội dạy con nói lời cảm ơn với Giang Kiều.

Cậu bé cũng là một đứa nhỏ lễ phép, dùng giọng nói trong trẻo nói với Giang Kiều: "Chị, cảm ơn, đồ ăn rất ngon và thơm."

Sau đó Giang Kiều không khỏi cảm thấy ấm lòng trước hành động của đứa bé. Cậu bé giơ tay đưa cơm nắm đã ăn vào miệng người phụ nữ.

"Mẹ, mẹ cũng ăn đi, ngon lắm…"

Người phụ nữ mỉm cười lắc đầu, "Tiểu Xuyên, con tự ăn đi mẹ không đói."

Có đói hay không, Giang Kiều đều có thể nhìn ra, người phụ nữ này từ lúc lên xe cũng chỉ ăn một cái bánh bột ngô nhỏ, chỉ tần đó thức ăn vào trong bụng sao có thể không đói cho được, chỉ sợ cũng là vì tiết kiệm chút lương thực.

Cô không biết điều kiện sống của gia đình người phụ nữ này như thế nào, nhưng ngay cả trong cuộc sống khó khăn như vậy, người phụ nữ này vẫn có thể dạy bảo đứa nhỏ rất tốt, chỉ với việc này người phụ nữ đều khiến mọi người bội phục, chưa kể đối phương lại là người nhà quân nhân.

Giang Kiều lại mang một cái khác đưa cho người phụ nữ: "Thím cũng nếm thử tay nghề của ông nội cháu xem như thế nào! Ở đây cháu còn có những thứ khác, ông nội sợ cháu đi đường một mình sẽ đói nên đã chuẩn bị rất nhiều, còn có cho cha mẹ cháu nữa, thím yên tâm ăn đi, cháu còn nhỏ lượng cơm ăn ít, phần của mình cũng không ăn hết được.”

Giang Kiều thái độ rất chân thành, người phụ nữ ngượng ngùng nói lời cảm ơn, nhận lấy, nói thầm trong lòng bản thân cô ta chỉ nhìn thôi đã thấy ngon rồi, huống chi là con trai cô ta.

Chàng trai bên cạnh Giang Kiều cũng đi tới: "Em gái, cũng cho anh trai nếm thử một cái. Ngồi cạnh em ngửi mùi thơm thôi, làm anh phát thèm chảy cả nước miếng."

Giang Kiều liếc hắn một cái: “Không phải anh đã lớn rồi sao? Xem ra vẫn không nhịn được, đây cho anh một cái, anh cũng có thể ăn một cái. Nếu có thể ngồi cùng một cái ghế, coi như chúng ta có duyên phận, đừng khách khí."

Hai người kia đều đã cho cơm nắm, Giang Kiều thật không phúc hậu nếu quên đi bà cụ.