Khi Vương Kim Tỏa chộp lấy chiếc giỏ trên lưng cô, Vương Ngân Tỏa đua chân định đá, Giang Kiều chuẩn bị sẵn sàng xoay người ôm chiếc giỏ né sang một bên, giơ chân đạp hai hai đạp, Vương Kim Tỏa, Và Vương Ngân Tỏa ngã úp sấp chó ăn phân.
Vương Đồng Tỏa không tin vào mắt mình, xoa xoa mắt rồi lại mở ra, hai em trai hắn thật sự bị con nhỏ đá úp sấp.
“Con khốn, mày muốn chết!”
Nói xong liền lao về phía Giang Kiều, đối phó với Vương Đồng Toả cao lớn như mình, Giang Kiều căn bản không tốn nhiều sức lực, vừa nhấc chân lên, đối phương liền ngã xuống đất.
Hai đứa em nằm dài trên mặt đất, ban đầu chúng không tin Giang Kiều sẽ phản kháng, cả hai đều không thể đánh ngã Giang Kiều, điều này nằm ngoài dự đoán của chúng.
Thấy anh trai mình gặp bất lợi, hai đứa em trai đứng dậy lao về phía Giang Kiều. Đáng tiếc, Giang Kiều ngày nay đã không còn là cô bé hèn nhát ngày xưa nữa, đối phó với ba người họ đều rất dễ dàng, tất cả là dùng kỹ năng khéo léo.
Với thân thể nhỏ bé hiện rõ ràng cô bé bị suy dinh dưỡng, cô ấy có thể không tận dụng được khi đối đầu trực diện, nhưng với một số thủ thuật, mọi chuyện sẽ khác.
"Đáng đánh!”
Cách đó không xa, Triệu Kiến Quân chứng kiến toàn bộ
đám tiểu tử nhà họ Vương được Giang Kiều chăm sóc, anh ta rất ngạc nhiên và không thể không vỗ tay khen ngợi, trong khi Đỗ Xuân Minh chạy như bay tới, đá Vương Kim Tỏa một đá, vẻ mặt lo lắng quan tâm hỏi Giang Kiều.
"Kiều Nhi, em có sao không? Họ lại bắt nạt em à?"
Đỗ Xuân Minh bảo vệ và chăm sóc khiến Giang Kiều trong lòng ấm áp, anh trai nhỏ lớn hơn cô bé Giang Kiều một tuổi, thường xuyên chăm sóc đối với cô bé Giang Kiều rất tốt, cô bé Giang Kiều thực sự rất ỷ lại vào người anh trai này.
Cô bé cười lắc đầu.
"Anh Xuân Minh, em không sao, sao anh lại đến đây?"
Đỗ Xuân Minh lấy sọt trên vai Giang Kiều, không nói với cô bé mình lo lắng nên đi theo:
“Anh và Kiến Quân ra ngoài đi dạo, trùng hợp gặp em.”
Triệu Kiến Quân đi tới, bĩu môi nhìn ba anh em Vương:
“Chúng mày biết giờ biết đá phải tấm sắt là cái gì đi? Xứng đáng! Sau này nhớ cẩn thận! Đừng để tao và Xuân Minh bắt gặp mấy đứa chúng mày bắt nạt Kiều Nhi, gặp một lần tao đánh một lần, nhanh cút?
Vương Kim Tỏa lần đầu tiên ở trước mặt Giang Kiều ăn thiệt thòi lớn như vậy, hắn thực sự không phục, nhưng bây giờ lại có thêm hai người, hắn thật sự không dám ra tay lần nữa, hắn không đành lòng đắc tội.
Đỗ Xuân Minh và Triệu Kiến Quốc hắn không dám chêu vào, gia đình hắn anh chị em đông như quân Nguyên đâu.
Hắn chán nản đứng dậy, lôi kéo hai em rồi nhanh chóng bỏ chạy, nhưng trước khi rời đi, hắn không quên tìm cho mình một lý do.
"Con nhỏ chết tiệt, hôm nay tao không cùng mày chấp nhặt, sau này hãy cẩn thận."
Đỗ Xuân Minh cố gắng đuổi theo, dọa ba đứa vắt chân lên cổ chạy ra ngoài, sợ chạy quá chậm sẽ bị đánh.
Triệu Kiến Quân ánh mắt nghi hoặc đánh giá Giang, còn không quên khen ngợi cô bé.
" Giang kiều, từ bao giờ em trở nên lợi hại như vậy, em nên như thế này từ lâu mới phải!”
Đỗ Xuân Minh không đồng ý, nói:
“Đó là bởi vì Kiều Nhi bị bọn chúng làm cho hoảng sợ, người thành thật nổi giận mới dọa người. Hơn nữa, ba thằng hèn đó cũng chỉ dám ức hϊếp Kiều Nhi. Thử với người khác, họ đã đánh đến tận cửa rồi, xem họ còn thói xấu nữa không?”
“Nếu biết phản kháng là tốt rồi, về sau cứ như vậy, nhưng khi không thể đánh lại thì hãy bỏ chạy, lần sau mấy anh sẽ báo thù, thay em chút giận.”
Triệu Kiến Quân khịt mũi, "Xuân Minh, cậu có thể tự mình đánh bại ba thằng đó không?"
Đỗ Xuân Minh sửng sốt một chút: "Không phải còn có cậu sao? Hai anh em chúng ta sợ bọn họ sao?"
Triệu Kiến Quân trợn mắt nhìn hắn:
“Tôi tưởng cậu đã trưởng thành rồi, nhưng nếu hai chúng ta thật sự tới, có lẽ chúng ta sẽ không thể thắng được."
Đỗ Xuân Minh ngạnh cổ nói:
"Sao vậy? Anh trai của cậu, anh trai của tôi, có người nào chúng nó không sợ?"
Nói đến đây, Triệu Kiến Quân cười nói:
"Đúng vậy, có món gì ngon nhớ gọi cho tôi, đừng có ăn mảnh."
Triệu Kiến Quân lập tức hỏi Giang Kiều làm sao có thể đánh bại ba người kia, hắn thực sự tò mò, hắn tự biết mình không có năng lực đánh thắng ba người bọn chúng.
Đối với nghi hoặc của hắn, Giang Kiều chỉ có thể cười khổ nói:
"Không có chuyện gì, trước đây chú dạy một ít quyền cước cho em, sợ em ở nhà bị bắt nạt. Trong khoảng thời gian này em lại nhớ đến, cho nên..."
Đỗ Xuân Minh chợt hiểu ra:
"Nghe anh, Kiều Nhi, em thật sự không tính toán định tiếp tục học sao?"
Giang Kiều thở dài:
“Mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra trong gia đình chúng em mà, bà nội bệnh tật, trong nhà không có tiền, em phải làm sao bây giờ?”
“Hiện tại em chỉ có thể làm như vậy, đợi sau này điều kiện khá hơn. Anh Xuân Minh, anh cho em mượn sách vở tự mình xem, dù không đến trường, em vẫn có thể tự học ở nhà.”
"Được rồi, không sao cả. Sau giờ học anh sẽ giúp em dạy kèm."