Chương 78: Thử thách

Nghĩ đến cháu gái của mình, ông cụ lại hồng hai hốc mắt, không biết đứa nhỏ này đã ăn bao nhiêu đau khổ, tuổi còn nhỏ thân thủ lợi hại như vậy.

Anh em Cố Chí Hiên ánh mắt khao khát, nhìn gà cùng thỏ nướng trong tay họ, nó đang tỏa ra mùi thơm mê người, bọn hắn đã không nhớ nổi đã bao lâu rồi chưa được ăn thịt.

Nói bọn họ không thèm ăn thì là nói dối, nhưng hai đứa nhỏ được giáo dưỡng rất tốt, mặc dù thèm ăn muốn chết, bọn hắn cũng chịu đựng nếu ông nội không nói gì.

Cố Hàn Đình nhìn vào mắt hai đứa nhỏ, ông chỉ biết cười khổ nói:

"Không thể ăn quá nhiều, đã lâu không ăn thịt, mỗi đứa ăn một miếng trước đi. Em gái hai đứa không phải nói, buổi tối sẽ hầm canh cá và nướng thịt chờ chúng ta sao? Nên cái này cất đi ngày mai cho các cháu ăn, đươc không?"

Ông cụ xé cho mỗi đứa một miếng thịt, ông thực sự lo lắng, hai đứa nhỏ lâu ngày không ăn thịt, ăn quá nhiều một lúc sẽ bị đau bụng.

Tuy đau lòng đứa nhỏ, nhưng ông cụ cũng không dám xé đùi cho chúng ăn.

Hai anh em chậm dãi nhai thịt trong miệng, vẻ mặt mãn nguyện, họ muốn ghi nhớ mùi vị đó trong đầu, về sau cho dù không ăn, cũng biết mùi vị của thịt như thế nào.

Điều duy nhất khiến ông cụ vui mừng chính là, cháu gái ông không lớn lên ở Cố gia, nhưng ít nhất, đứa nhỏ cũng có thể sống trong ngôi nhà cũ Cố gia, trong một đoạn thời gian. Điều này khiến ông cụ rất thỏa mãn! Bọn họ sống ở chuồng bò thì thế nào? Chỉ cần con cháu Cố gia của họ vẫn có thể về sống ở nhà cũ.

Khi ba ông cháu bừng tỉnh khỏi suy nghĩ miên man, bên ngoài có người đi đến.

"Lão Cố, Lão Cố…"

Nhìn thấy người tới, Cố Hàn Đình cười khổ nói: "Đêm khuya, cậu tới đây làm gì? Không sợ đυ.ng phải người khác sao?"

Giang Duy Hán mỉm cười thần bí nhìn ông bạn già Cố Hàn Đình, ánh mắt tìm tời đánh giá:

"Ông bạn già, tôi không ngờ cháu gái nhà chúng ta thế mà tự mình tìm trở về. Lão già ông sao có thể im lặng sử lý một chuyện vui lớn như vậy? Lão thực sự xứng đáng, may mắn là Tú Kỳ đã tiết lộ cho tôi biết, nếu không tôi cũng chẳng hay biết gì.”

Cố Hàn Đình mặt mày rạng rỡ tràn đầy ý cười nói:

"Tôi không che đậy, nhưng nhất định phải tuyên bố hoành tráng sao? Ông cũng không xem chứng tôi hiện tại là cái gì thân phận, tốt nhất đừng làm liên lụy đến đứa nhỏ. Làm như vậy là tốt nhất, bản thân chúng ta trong lòng hiểu rõ là được.”

Ông bạn già, dừng chuyện này ở đây thôi, càng ít người biết thì đứa nhỏ này càng ít gặp rắc rối.”

“Ai…! Cũng may mắn năm đó có ông cùng Tú Kỳ bảo vệ được căn nhà cũ Cố gia, nếu không, Kiều nhi của chúng ta sẽ không có chỗ ở khi con bé quay lại.”

Giang Duy Hán trơn trắng mắt:

"Ông bạn già nói cái gì đâu? Chúng ta là ai với ai? Ai u… nhưng cũng có chút đáng tiếc, không cứu được tất cả, vẫn là để những kẻ đó đoạt đi không ít thứ…! Ông bạn già, chỉ cần người còn, núi vẫn xanh lo gì không có củi đốt. Tôi tin chúng ta sẽ không mãi như thế này, một ngày nào đó, ông bạn già lại có thể dang rộng đôi cánh của mình."

Cố Hàn Đình cười khổ lắc đầu:

"Tôi cũng không còn nhiều trông mong như vậy, có thể bình thường nuôi nấng hai đứa cháu của mình thì cũng hài lòng rồi."

Giang Duy Hán đưa chai rượu cho Cố Hàn Đình:

"Ai u, đây là để chúc mừng cháu gái ta trở về nhà. Lát nữa hãy đến cùng uống một ly vui vẻ với đứa nhỏ."

“Ông nói xem đứa nhỏ này, không biết là giống ai! Lúc chiều tối về trong thôn, đứa nhỏ cùng bác sĩ Kiều còn mang đến gia đình tôi hai con gà rừng, còn nói là biếu hai lão chúng tôi bồi bổ sức khỏe. Đứa nhỏ này quả thực là người Cố gia, rất giống tính tình ông nội ruột của con bé.”

Cố Hàn Đình cười nói:

"Là con bé đưa ông cứ thỏa mãi mà ăn, là đứa nhỏ săn ở trên núi, không có tốn tiền. Chúng ta nên vui mừng vì đứa nhỏ này có lòng hiếu thảo như vậy."

“Trước đây tôi rất lo lắng, tôi thực sự sợ rằng gặp lại đứa cháu gái này sẽ không gần gũi, không nghĩ tới thứ gọi là ruột thịt này cũng thật thần kỳ, vừa mới gặp mặt cò bé đã gọi tôi là ông nội đó... Ai, tôi hiện tại dù có chết, cũng có thể nhắm mắt được rồi!”

Giang Duy Hán vỗ vỗ Cố Hán Đinh và nói: "Như thế nào lại chết? Thời gian tốt đẹp mới bắt thôi! Mang đứa nhỏ qua nhà cũ đi, tôi ở lại nơi này canh."