Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 77: Lời hứa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Kiều hỏi thăm tình hình bắt cá của hai ngượi họ như thế nào.

“Chúng tôi mang cá đi giấu rồi, giờ mang cậu đi lấy, trứng gà chúng tôi đã hỏi thăm, có không ít nhà đều có, nếu được tôi sẽ bảo mẹ tôi thu cho cậu.”

Giang Kiều rất hài lòng với năng lực làm việc của hai anh em, cô thưởng kẹo cùng vài cái bánh quy cho hai người họ.

Ngoài ý muốn được Giang Kiều thưởng thêm bánh quy, hai anh em vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, họ không ngờ cô ấy lại hào phóng như vậy.

Giang Kiều lại lấy ra một xấp tiền rồi nói:

“Đây tôi dự chi trước tiền mua trứng gà cho hai cậu, thừa lui thiếu bổ. Hai người chịu trách nhiệm thu thập trứng, tôi sẽ cho các cậu một xu cho mỗi quả trứng. Chuyện này về nói cho mẹ hai cậu biết, làm việc bí mật, nếu không lần sau sẽ không có việc tốt như vậy."

Anh em Tề Vang kinh ngạc nhìn Giang Kiều:

"Cậu cứ như vậy tin tưởng chúng tôi? Đây đâu phải chuyện một mao hai mao?"

Thành thật mà nói, đến cha mẹ cũng chưa tin tưởng bọn hắn như vậy. Họ cho đến lúc này chưa từng sờ qua những đồng tiền lớn như vậy, không ngờ tới khi Giang Kiều ra tay chính là đồng tiền lớn, hơn nữa làm việc gì cũng hoành tráng a, còn để bọn hắn làm trung gian kiếm tiền, chạy đi đâu tìm được được chuyện tốt như vậy?

Giang Kiều giương mắt liếc nhìn hai người họ, sau đó đột nhiên cười giòn tan:

"Nếu hai cậu làm không tốt, giao dịch này tự nhiên là cuối cùng! Hơn nữa tôi là người thế nào, hai cậu chắc rõ ràng, nếu tôi có thể lấy ra được số tiền này, số tiền tôi kiếm sẽ nhiều hơn rất nhiều. Cho nên, sau này chỉ cần hai người nghe lời tôi, đừng nói ăn bánh quy, thậm chí ăn thịt cũng không thành vấn đề! Việc này phải xem hai người các cậu có xứng hợp tác hay không thôi."

Hai anh em nhìn Giang Kiều với vẻ khó tin, cô ấy nói ăn bánh quy không là vấn đề, đối với cô gái đến từ thành phố có lẽ không là cái gì việc lớn, nhưng mà chuyện ăn thịt lợn không phải là việc dễ dàng, cô gái nhỏ như cô ấy có thể làm được ư.

Nhưng nhìn vào ánh mắt tự tin của Giang Kiều, hai anh em không khỏi không tin tưởng, cô ấy nói chuyện bình thường giữ lời, qua hai lần giao tiếp với cô, giống như sẽ không nuốt lời nhỉ!

Nghĩ đến đây, hai anh em Tề Vang cùng Tề Lâm cùng nhau gật đầu:

"Chúng tôi tin tưởng cậu, Giang Kiều! Về sau cậu nói gì chúng tôi sẽ làm đó, hắc hắc… chỉ cần có thịt ăn là được."

Giang Kiều trắng mắt nhìn anh em họ:

"Hai người các cậu cũng chỉ có thứ này theo đuổi, chúng ta không chỉ có mong muốn đến ăn thịt, mà còn muốn sống tốt. Đến lúc đó, các cậu có thể ăn cơm trắng bao nhiêu tùy thích."

Lấy cá xong, Giang Kiều quay lại trước, còn trứng gà chờ họ thu mua xong cô mới qua lấy.

Hai anh em cũng rất thật thà, cá lớn cá nhỏ cũng để chung một chỗ, Giang Kiều đoán rằng chính họ cũng không luyến tiếc nướng ăn.

Cô xách cá đi đến chuồng bò, Cố Hàn Đình đang ở trong nhà dạy hai đứa nhỏ đọc sách, Giang Kiều ở bên ngoài hô lên một tiếng, ba người buông bút và giấy trên tay xuống, cùng nhau đi ra ngoài.

Nhìn cháu gái nhỏ xinh đẹp đứng ở cửa, Cố Hàn Đình khuôn mặt dạng rỡ không che nổi ý cười.

"Kiều nhi, cháu đến còn chưa có ăn cơm đi? Nhanh trở về ăn cơm đi, chúng ta đều ăn xong rồi."

Giang Kiều mỉm cười giơ cá trong tay lên:

"Ông nội, lát nữa ông cùng anh trai và em trai qua đó đi, cháu nấu canh cá cho mọi người uống."

Ông cụ có chút do dự, đương nhiên muốn cùng cháu gái ở chung bồi dưỡng tình cảm, nhưng với thân phận hiện tại…

Giang Kiều làm sao có thể không nhìn ra, vẻ mặt do dự trên mặt Cố Hàn Đình là cái gì suy nghĩ:

“Ông nội, không nóng nảy, chờ đêm khuya mọi người hãy qua đó. Ăn cơm chiều rồi cũng không sao, chúng ta ăn thịt bổ sung cho bữa khuya. Đúng rồi, cái này ông nội cầm trước."

Giang Kiều từ trong giỏ sau lưng, lấy ra gà cùng thỏ rừng nướng, hồi chiều cùng cô cùng ông cụ Kiều Kiệt nướng trên núi.

Nhìn ánh mắt của người thân ruột thịt trước mặt, Giang Kiều trong lòng đặc biệt chua xót! Địa chủ gia và tiểu thiếu gia, đang nhìn thứ cô cầm trong tay, trong mắt nhất định là đầy kinh ngạc và không thể tin được. Ánh mắt như vậy, trước đây cô ấy cũng từng trải qua, cái cảm giác thèm khát ăn thịt, chính là thịt ngay trước mắt, rồi lại trở nên khϊếp đảm.

Cô thở dài, đặt đồ vật vào tay họ:

“Cái này lưu trữ mọi người ăn ban ngày, buổi tối còn có canh cá uống, có thịt ăn, cháu ở nhà chờ mọi người.”

Nhìn cháu gái rời đi, trong lòng Cố Hàn Đình trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cháu gái ông không ghét bỏ bọn họ thành phần không tốt, hơn nữa xem ra đứa nhỏ này sẽ là người làm việc lớn! Ông cụ cảm thấy Kiều Kiệt không thể là người săn thú, lão nhân kia so với ông tuổi còn phải lớn hơn, muốn đi săn cũng không có sức lực, ông đoán rằng đây rất có thể là bút tích của cháu gái ông.
« Chương TrướcChương Tiếp »