Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 76: Lời hứa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nửa ngày không thấy động tĩnh gì của cháu gái, ông cụ Kiều Kiệt cuối cùng không nhịn được, vừa đi vừa lớn tiếng gọi, ông không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ông sẽ không có cách nào mà nói chuyện với ân nhân của mình.

Đặc biệt là Giang Kiều vừa mới tìm được người thân, còn chưa có gặp mặt cha mẹ ruột, đứa nhỏ này sẽ không có chuyện gì đi.

“Ông nội, cháu ở đây! Ông nội, cháu săn được vài con gà rừng cùng thỏ hoang.”

Nhìn cháu gái chạy tới không có việc gì, ông cụ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:

"Ai nha… đứa nhỏ này! Cháu làm ông sợ chết khϊếp, về sau không cho chạy xa như vậy, biết chưa! Tuy chưa nghe nói khu vực có hổ hay động vật gì hung dữ, cũng không thể bất cẩn, không biết chừng nếu quá đói, chúng có thể từ sâu trong rừng rậm chạy đến nơi đây kiếm ăn!”

“Cháu nghỉ ngơi đi, con mồi để ông đi sử lý. Cháu gái, bằng không nướng mấy con mang về cho ông nội cháu đi.”

“Ai, bữa trưa nay cháu cũng xem qua rồi đấy, người khác còn dám lén lút mở cái bếp nhỏ, tăng cường thêm thức ăn. Nhưng ông nội của cháu sẽ không dám làm việc này, có rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm giám sát hắn, nếu hắn ngã xuống, ai sẽ chăm sóc hai đứa nhỏ?”

“Kiều nhi, mang nầm đi rửa sạch sẽ đi, buổi tối chúng ta om với gà rừng.”

Vừa lải nhải nói chuyện, ông cụ vừa nhanh chóng làm sạch gà rừng cùng thỏ: “Sau này nếu để dành được đủ da thỏ này, có thể may làm lớp lót bên trong áo khoác cho em họ cháu mặc cũng rất tốt, ông xem quần áo dép của họ không đủ tốt.”

Giang Kiều thở dài, sắc mặt có chút ngưng trọng, vừa cúi đầu vừa rửa nấm vừa nói:

“Cho dù có, bọn họ cũng không dám mặc. Nếu trong hoàn cảnh hiện tại mà mặc quần áo quá mới, bọn vô liêm sỉ kia Ông định chữa trị cho ông nội tôi và những người khác à? Nếu tôi biết điều này thì thà cắt bỏ đôi chân của họ còn hơn. Ông ơi, trong khi ông đang chữa trị cho họ thì cứ giữ họ lại và để họ đau khổ trong một vài ngày. "

Giang Kiều thở dài, sắc mặt có chút ngưng trọng, vừa cúi đầu rửa nấm vừa nói:

“Cho dù có cũng không dám mặc. Với tình hình hiện tại, nếu họ mặc một cái mới, những kẻ khốn nạn đó lẽ nào sẽ buông tha cho ông nội bọn họ? Không, chúng sẽ lấy lý do đó, để chỉ trích làm nhục ông nội bọn họ, đến lúc chết sẽ không buông tha.”

“Sớm biết như vậy, còn không bằng trực tiếp để hai chân họ tàn phế đi. Ông nội Kiều, lúc điều trị cho bọn họ, kéo dài thời gian chút… để họ đau vài ngày.”

Ông cụ Kiều Kiệt lại nghĩ đến tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống, nói:

"Kiều nhi, cháu thật sự không biết tảng đá đó từ đâu đến sao?"

Giang Kiều lắc đầu:

"Cháu căn bản không có nhìn thấy, ai biết được? Có lẽ bọn hắn đắc tội thần linh cũng nên, còn đối xử với một ông cụ như vậy, ông nghĩ bọn hắn còn có lương tâm hay sao? Trưa nay mấy cụ già trong thôn nói chuyện gì cháu đều nghe được.”

"Năm đó ông nội cháu không phải là địa chủ ác, ông ấy là địa chủ tốt…!"

Kiều Kiệt gật đầu đồng ý:

"Đúng vậy! Ông chỉ là một người qua đường xa lạ, hắn cũng vô điều kiện mà giúp đỡ, chứ đừng nói đến những người làm này còn là quê nhà hàng xóm.”

“Nhưng bây giờ tình huống này không phụ thuộc vào chúng ta. Nếu sau này muốn chăm sóc cho ông nội người thân của cháu, chúng ta phải kiêng dè một số người.”

Hai ông cháu ở trên núi nướng xong gà cùng thỏ, rồi vội vã xuống núi về nhà trước khi trời tối.

Khi họ về đến thôn, xã viên gần như đã ăn xong cơm tối, trong nhà ăn vẫn còn một số người ngồi tán gẫu chuyện đông chuyện tây.

Nhìn thấy ông cháu Giang Kiều đến đây, trong quầy nhà ăn cũng chỉ còn một người, hắn vội vầng ngoắc tay gọi hai ông cháu.

"Tôi đang đợi bác đây, bác sĩ Kiều. Bữa tối để riêng cho hai ông cháu, hai người có thể mang về nhà ăn, sáng mai mang hộp lại đây cho tôi là được."

Giang Kiều không biết đối phương là ai:

"Cám ơn thím, sao gì biết chúng tôi tới ăn tối vậy?"

Người phụ nữ mỉm cười:

“Đội trưởng dặn lưu cơm tối cho hai ông cháu, sao tôi dám không chấp hành? Nghe nói hai ông cháu thuê nhà ở đây, sau này chúng tôi chữa bệnh sẽ rất thuận tiện, nếu có vấn đề gì đau đầu, đau lưng... chúng tôi có thể tìm bác sĩ.”

Thím ta vừa dứt lời, liền có hai thiếu niên từ bên ngoài chạy vào:

"Giang Kiều, Giang Kiều, cậu đã trở lại, tôi còn tưởng cậu đi rồi không quay lại…”

Giang Kiều không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy hai anh em Tề Vang, hai đứa trẻ này khá tốt, trọng lời hứa, kêu họ đến đây chờ, họ cũng đến đây chờ thật.

Người phụ nữ nhìn thấy con trai mình đến, còn đang buồn bực đâu:

"Thiết Đản, sao con không ở nhà chạy đến đây làm gì? Cha con đâu?"

Thiết Đản cười hắc hắc: "Mẹ, chúng con tìm Giang Kiều có việc, chúng con đi trước đây."

Ông cụ Kiều Kiệt thấy cháu gái hòa nhập kết bạn với hai đứa nhỏ, ông cảm thấy mừng cho Giang Kiều, sống cùng một cái sân nhiều năm như vậy, ông không thấy đứa nhỏ thân thiết hay kết bạn với ai, cũng chỉ có mấy đứa nhỏ Đỗ gia ở chung cũng không tệ lắm.

Có một người bạn ở đây ít nhất sau này đi lại trong thôn này sẽ dễ dàng hơn, ông cụ thực sự lo lắng, cô cháu gái này quá cường thế, ông là sợ cả đời này cô bé sẽ sống nhạt nhẽo yên tĩnh như vậy! Như bây giờ mới tốt, ít nhất thì con bé giờ có bộ dáng một đứa trẻ.
« Chương TrướcChương Tiếp »