Chương 75: Bị vây hãm



“Được rồi, tôi mang bọn nhỏ đi dọn dẹp nhà cửa, cậu không thể ở đây lâu kẻo có người để ý.”

Giang Kiều hôm nay có vẻ rất may mắn, vừa tách khỏi Giang Kiều đã gặp bắt được vài con gà rừng cùng thỏ hoang.

"Ông nội, ông cứ hái thảo dược ở đây, cháu vào sâu bên trong một chút, chúng ta gặp lại ở bờ suối lần trước nhé."

Ông cụ Kiều Kiệt hiện tại thật sự không lo lắng cho sự an nguy của Giang Kiều, đứa nhỏ này rất mạnh mẽ, một tay đấm đá giỏi! Với lại ông thường xuyên tới đây, ông chưa từng nghe ai nói vùng này có thú hoang dã săn mồi nào, nhưng lợn rừng là có. Chính là ông cụ tin tưởng thân thủ cháu gái mình, cho dù đánh không lại, cũng sẽ không làm bản thân mình bị thương.

"Cẩn thận, nhớ rõ đường đi, đừng đi quá sâu vào bên trong."

Đúng vậy, ông cụ yên tâm quá sớm...! Giang Kiều vốn là cô gái to gan, vất vả lắm mới có cơ hội đi vào trong rừng sâu, sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Trong hiểu biết của Giang Kiều, khu rừng này hẳn là rừng rậm nguyên thủy, vì là rừng già nhưng cô chưa thấy con mồi lớn nào, nên lần này cô muốn thử một lần, đây là một cơ hội.

Lần này cô không lêи đỉиɦ núi mà đi qua thung lũng phía dưới vách đá, nơi đó rất ít người đến, có lẽ cô có thể có những phát hiện mới.

Với thái độ thử một lần, Giang Kiều đã thu hoạch được rất nhiều trên đường đi, cô không chỉ hái vài gốc nho dại, cô còn nhổ được vài cây ăn quả mang trồng ở không gian, trong không gian thiếu nhiều nhất là trái cây, với những thứ này, ít nhất cô ấy có thể ăn trái cây tươi bất cứ lúc nào kể cả mùa đông.

Ngoài ra, cô còn phát hiện ra một vài gốc nhân sâm số năm còn nhỏ, cô cũng đào hết mang không gian trồng.

Cô không biết mình là may mắn hay đen đủi nữa, trên đường đi đυ.ng tới ổ lợn rừng, cả một nhà già trẻ lớn bé đang kiếm ăn. Lợi hại! Phải có đến mười đầu lợn rừng. Nhìn thấy Giang Kiều, đầu tiên chúng sửng sốt, ngay sau đó lập tức kêu ngao ngao, lao về hướng Giang Kiều. Kẻ nào xâm nhập vào lãnh địa của chúng chính là kẻ địch! Với kẻ địch, chúng sẽ không biêt khách khí tấn công.

Giang Kiều trong lòng sợ hãi, nhiều như vậy, cô có thể xử lý một hai, nhưng cả nhà đều xông vào, cô có thể làm gì đây?

Sau khi bắn hai con lợn rừng, cô xem ra chọc phải cái tổ ong vò vẽ rồi! Cả đàn liều mạng lao về phía cô không sợ chết. Giang Kiều vừa chạy vừa quan sát địa hình xung quanh, nhìn thấy một cái cây lớn nhanh chóng ôm thân cây trèo lên.

Lúc này, khi ngồi yên trên cây cô mới không còn lo lắng nữa, tên đã lên dây không chiến không được! Bây giờ cô cùng đàn lợn rừng chính là tình huống không chết không xong!

Đột nhiên cô nhớ ra trong không gian có vũ khí, nếu có thể cô đã muốn quăng ngay quả lựu đạn, trực tiếp định xong kết cục.

Nhưng xét đến việc ông cụ đang ở trên núi thì không thể nào ông cụ lại không nghe thấy tiếng nổ lớn như vậy.

Nghĩ đến đây, trong tay cô xuất hiện một khẩu súng lục giảm thanh, may mắn là kỹ thuật bắn súng của cô rất chính xác, mặc dù đã mấy ngày cô không chạm vào thứ này, nhưng khi cô cầm nó trên tay cảm giác vẫn rất tự nhiên.

Một đám lợn rừng ngu ngốc, chúng không biết tại sao đồng bọn của mình đều ngã xuống đất, vấn đề là chúng không nghe thấy âm thanh khiến chúng sợ hãi.

Vì vậy, những con lợn rừng còn lại đã cố gắng hết sức củng lên thân cây, cố gắng đưa Giang Kiều xuống, nhưng kết quả cuối cùng là cả gia đình đều mất mạng.

Giang Kiều từ trên cây nhảy xuống, vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình, vừa rồi cô thật sự bị cả nhà lợn rừng chúng nó dọa sợ, nếu không có vũ khí tiện dụng trong tay, có lẽ mạng sống của cô hôm nay thật sự đã muốn xong.

Nhìn đám xác lợn rừng, Giang Kiều có chút hoang mang, cô có thể săn lợn rừng nhưng không thể lột da a!

Nhưng có một điều cô hiểu rõ, việc phải làm bây giờ chính là nhanh chóng rút máu lợn rừng, thứ này làm món ăn cũng rất bổ dưỡng.

Đối với cô, việc lấy huyết không thành vấn đề, may mắn là trong không gian có rất nhiều thứ có thể chứa huyết lợn, cô nhanh chóng thu thập, rắc một ít muối vào trong huyết.

Xong xuôi nhìn đám lợn rừng nằm trên mặt đất, lại thở dài... trước thu vào không gian rồi tính sau.

Săn được nhiều như vậy lợn rừng, cô không có ý nghĩ sẽ tiếp tục đi sâu vào trong rừng nữa, hốt trọn một cả gia đình lợn rừng này đã đủ cô ăn trong đoạn thời dài.

Cô không nghĩ, nhưng con mồi lại cứ dâng mình đến tận cửa.

Này không! Phía xa đi tới hai con lộc, Giang Kiều kiếp trước đã nếm qua thịt lộc, hương vị so với thịt lợn rừng ngon hơn rất nhiều, con mồi ở ngay trước mắt, trong lòng cô thật ngứa ngáy.

Hai con lộc cũng táng mạng dưới nòng súng của cô! Thật bất đắc dĩ cô cười khổ: “Chuyện không biết lột da khiến cô thật khó tiếp thu! Thịt rõ ràng ở ngay trước mặt, nhưng lại không ăn được, thực sự rất khó chịu a."

Vẫn như vậy cô mang lộc rút hết huyết, cô từng học y nên hiểu rõ công hiệu của thứ này.

Sau khi thu hai con lộc vào không gian, cô nhanh chóng rút lui, sợ lại gặp phải con mồi, cô sẽ không kiềm chế được bản thân, nên cô quay trở lại gặp ông cụ trước.

Cô còn đang suy nghĩ đến việc đưa thịt cho ông nội cùng anh em họ bồi bổ, chỉ với đồ ăn trong căng tin, cho dù thân thể không suy kiệt, ba người họ sức khỏe cũng không khá hơn chút nào.

“Kiều nhi, Kiều nhi… nghe thấy tiếng ông nội không? Nhanh chả lời ông một câu…!”