Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 74: Bị vây hãm

« Chương TrướcChương Tiếp »


Ông cụ chỉ nói với thằng bé chị họ nó đến thăm, ông không giải thích chi tiết tình hình cụ thể cho Cố Chí Hồng. Hắn vừa mới tỉnh đậy ông nội cùng anh trai hắn còn đang bận rộn chăm sóc cơm nước thuốc thang cho hắn.

Giang Kiều mỉm cười, lấy trong túi ra mấy viên kẹo, bóc từng viên một, cho vào miệng ba ông cháu từng người một, còn lại đưa cho tất cả cho em họ Cố Chí Hồng.

Ông cụ nhìn cảnh hai chị em ở chung với nhau, cả người cũng trở nên tươi tỉnh, nở một nụ cười hạnh phúc.

Cố Chí Hồng cảm nhận rõ vị ngọt viên kẹo trong miệng, hai mắt hip lại vẻ mặt thỏa: “Thật ngọt a, sao chị không ăn?”

Giang Kiều lắc đầu: “Chị không thích đồ ngọt, tất cả đều để lại cho em ăn! Chờ em trai chị khỏe lại, mỗi ngày chị sẽ mua kẹo cho em.”

Giang Kiều nghĩ đến chuyện thuê nhà trong thôn, xoay người lại nói chuyện này với ông cụ, Cố Hàn Đình cười khổ:

"Ai… cháu cái đứa nhỏ này! Từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, một ngày cũng không ở cùng chúng ta, ăn biết bao nhiêu khổ lớn lên, khi có cơ hội vẫn là muốn trở lại nhà cũ nhìn chúng ta... Chuyện này có thật tốt vào lúc này?”

“Cháu gái, còn có chuyện gì thì tối nay chúng ta nói tiếp nhé, cháu không thể ở đây lâu được, chúng ta ra ngoài đợi ông nội của cháu nhé.”

Cố Chí Hồng cùng Cố Chí Hiên thật không muốn Giang Kiều rời đi, bọn hắn biết thận phận của mình! Lại càng không muốn liên lụy đến ai.

Hơn nữa Giang Kiều đã nói qua em ấy tối nay sẽ ở lại nhà cũ trong thôn, chờ trời tối khi ít người hơn, bọn hắn có thể đi tìm em ấy.

Sau khi ông cụ Giang Kiệt lấy chìa khóa nhận phòng, lúc này mới dẫn Giang Kiều vào núi hái thuốc.

Họ phải nhanh chóng thu thập thuốc, tối về còn phải bó thuốc cho những người bị ngã hồi sáng.

"Kiều nhi, nghĩ cách kiếm thêm ít thức ăn, buổi tối chúng ta thêm đồ ăn ngon cho ông nội cùng người thân của cháu nhé."

Giang Kiều cũng có ý định này! Sau khi tách ra cùng ông cụ, cô dùng hết sức lực đi săn, không buông tha cho bất kì con mồi nào cô ấy gặp.

Bên này Giang Tú Kỳ chờ xã viên đều ra đồng làm việc, hắn mới đến chuồng bò tìm Cố Hàn Đình.

"Chú Cố…!"

Cố Hàn Đình không hài lòng liếc hắn một cái, "Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi như vậy, cẩn thận kẻo bị nghe thấy."

Giang Tú Kỳ cười cười: "Chú Cố, nếu có người khác, tôi cũng không lớn tiếng như vậy. Có người muốn thuê nhà cũ của chú, buổi chiều chú mang đứa nhỏ tới giúp người ta thu dọn một chút."

À đúng rồi, nhìn cô bé đó có chút giống vợ chồng Chính Phong nhà chú, có khi nào là đứa nhỏ thất lạc hồi đó không?

Vì đứa cháu gái này, Cố Hàn Đình đã đi khắp nơi để tìm kiếm, vợ chồng Cố Chính Phong cũng vậy, nếu có cơ hội thời gian quay lại, họ cũng đi khắp thành phố tìm kiếm.

Cố Hàn Đình do dự một chút gật đầu, Giang Tú Kỳ nhìn không rõ ý tứ ông cụ: "Chú, nếu đứa nhỏ là con gái của Chính Phong, sao chú lại bình tĩnh như vậy?"

Cố Hàn Đình cười khổ:"Tôi không như vậy, thì có thể làm cái gì? Chưa nói đứa nhỏ không cùng chúng tôi lớn lên, tình huống Cố gia hiện tại, gióng trống khua chiêng thừa nhận đứa nhỏ, như vậy không phải là đang hại con bé sao?”

“Sau này bảo con bé cùng cha mẹ nó thư từ qua lại, biết tình hình của nhau là tốt rồi, dù sao ở giữa còn có ông nội hiện tại của con bé.”

Giang Tú Kỳ chợt tỉnh ngộ: "Thảo nào, trưa nay đứa nhỏ nói với tôi muốn thuê phòng ở? Chú Cố, tôi cảm thấy Giang Kiều là đứa nhỏ hiểu chuyện, đứa nhỏ là con gái của anh em tôi, tuy không do mọi người người nuôi dưỡng lớn lên, nhưng tính cách này khẳng định giống Cố gia."

"Buổi trưa ăn cơm cùng con bé, nếu không biết chi tiết, còn tưởng là do chính tay chú Cố nuôi dưỡng ra đó, cái tư thế ăn uống giống y như Chí Hiên nhà chúng ta."

Ông cụ vỗ vỗ bả vai Giang Tú Kỳ: "Chúng ta biết rõ chuyện này là được, đừng nói người ngoài biết. Nhỡ có kẻ nào đó ác tâm, mang chuyện này ra ngoài ồn ào, tôi thật sự sẽ trở thành tội nhân."

“Lúc trước để lạc mất con bé, chúng tôi đã có lỗi với đứa nhỏ này rất nhiều rồi, chúng tôi không nên lại làm con bé tổn thương vì thành phần gia đình được.”

Giang Tú Kỳ gật đầu: "Chú Cố, chú cảm thấy chúng ta có thể tiếp tục kiên trì luyện thép trong bao lâu?"

Ông cụ cười khổ:

“Bất kể thời điểm, cậu không được để xã viên trì hoãn công việc ngoài đồng ruộng, chỉ cần làm đối phó phia trên xuống kiểm tra là được. Tôi vẫn câu nói cũ, dù có luyện ra thép cũng không thể sử dụng được.”

“Cậu cũng đọc qua sách, chắc hẳn cậu cũng hiểu được một số việc, hiện tại có rất nhiều con mắt đang chằm chằm nhìn cậu, nếu không hô vang hưởng ứng, chính là làm việc h tiêu cực với chính sách tổ chức, chỉ cần âm thầm làm tốt chuyện của chính mình là tốt rồi.”

Đối với dân chúng chúng ta, ăn cơm mới là đại sự, ruộng đồng không sản xuất, đừng nói đến ăn, ngay cả việc hiến lương cũng là vấn đề.

Tôi nghĩ những ngày này các đại đội khác sẽ không xuống đất, cậu không thể làm điều đó, đây là ưu tiên hàng đầu sản xuất lương thực.
« Chương TrướcChương Tiếp »