Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 73: Mục đích của hai ông cháu

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Chú thấy đấy, sau này ông nội tôi sẽ thường xuyên đến đây hái thuốc, chỗ này vừa vặn để chúng tôi ở lại, không cần chịu cực đương dài đi lại bôn ba.”

Cho nên chuyện này chú đội trưởng nghe lời tôi, nên trả giá thì phải trả, nếu tôi đến nhà chú ăn tối thì tôi sẽ không khách khí, như vậy tất cả mọi người sẽ không có gì để nói.

Ngoài ra, sau này cháu và ông nội minh có thể thuê căn nhà đó lâu dài được không?

Giang Tú Kỳ đối với chuyện này có chút lưỡng lự: "Nhà này là nhà kho để rất nhiều nông cụ, tôi sợ hai người ghét bỏ vướng víu, sẽ mất một ít thời gian, tạm thời chưa tìm được địa phương thích hợp. "

Ông lão lên tiếng trước: "Không việc gì, không việc gì! Hai ông cháu chúng tôi chỉ cầu một nơi tạm dừng chân, những chuyện khác thì dễ nói, chúng tôi sẽ không sống ở đây thường xuyên.”

“Lúc tôi không có thời gian, cháu gái sẽ đến giúp tôi hái thảo dược, sẽ không có việc gì, nếu ở lại trong thời gian dài. Cho dù đứa nhỏ sống một mình thì điều đó hoàn toàn ổn.”

Ông cụ lập tức quyết định thuê nhà, trả trước một năm tiền thuê nhà, ông muốn tạo điều kiện thuận lợi cho Giang Kiều sau này có thể quay lại thăm người thân.

Hơn nữa, đứa nhỏ còn người thân của mình còn chưa có thời gian vui vẻ bên nhau nói chuyện đâu, cùng ở nhà người dân không thuận tiện, cho nên mới nghĩ ra chủ ý như vậy.

Ông cụ và đứa nhỏ đều kiên trì như vậy, Khương Tú Kỳ cảm thấy họ là người khôn khéo, có một số chuyện hắn không nói ra, nhưng trong lòng bọn họ đều biết, làm việc thoáng một chút, về sau hắn cũng thuận tiện làm việc.

Sau khi hai người quyết định xong, ông cụ và Giang Tú Kỳ đi tới giao tiền và lấy chìa khóa, Giang Kiều tản bộ về phía chuồng bò ông nội ỏ.

Nhưng trên đường tản bộ cô gặp lại một số kẻ ngu ngốc, chính là nam sinh đã đánh đập anh họ của cô lần trước, đặc biệt là tên mỏ nhọn, nhìn thấy Giang Kiều trên mặt cười đê tiện nịnh nọt, nhìn đều làm cho người ta chán ghét.

"Cô bé, chúng ta lại gặp nhau. Lần này cô còn kẹo không?"

Giang Kiều liếc nhìn đối phương: "Muốn ăn kẹo? Có thể a, nhưng trên đời này không có bữa trưa miễn phí. Làm một việc giúp tôi, tôi cho các cậu kẹo ăn.”

Mấy thiếu niên hai mắt sáng lên, anh mắt tham làm làm cho Giang Kiều không đành lòng nhìn thẳng. Vẫn là anh cả cô tốt nhất, cuộc sống vất vả như vậy, nhưng cậu bé vẫn duy trì vẻ ngoài có giáo dưỡng.

Giang Kiều thản nhiên nhìn ngón tay của hắn: "Ai nha, tôi thèm cá, ai bắt được cá tôi sẽ cho kẹo, các cậu thế nào?"

Thiếu niên mỏ nhọn khịt mũi: "Cô nghĩ chúng tôi ngu chắc! Tại sao chúng tôi không tự mình ăn cá? Hừ, cô gái chết tiệt! Muốn ăn cá thì tự đi mà bắt."

Sau đó, hắn ta tức giận lôi kéo đồng bọn mình rời đi, nhưng thật ra có hai đứa vẫn đứng nguyên tại chỗ, là hai thiếu niên phản đối đánh nhau tập thể ngày hôm qua.

Hai thiếu niên thực ra rất có thiện ý với Giang Kiều, họ biết cô gái này là cháu gái của bác sỹ già họ Kiều. "Cậu tên là Giang Kiều phải không?"

Giang Kiều gật đầu, hất cằm hỏi: "Cậu tên là gì? Tại sao không rời đi?"

Thiếu niên ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Tôi tên Thiết Đản, anh ấy tên Thiết Đầu, hắn là con trai bác cả tôi.”

“Mấy cậu không có đại danh?”

Thiết Đầu gật gật đầu: "Có, anh trai tôi tên Tề Vang, còn tôi tên Tề Lâm. Chúng tôi sẽ bắt cá cho cậu, cậu có thể cho chúng tôi bao nhiêu kẹo?"

Giang Kiều cho dù không rõ vì sao hai anh em khát vọng kẹo như vậy, nhưng vẫn duỗi tay ra hiệu qua lại: “Nếu có nhiều cá thì mỗi người mười khối. Nếu như biểu hiện tốt, tôi sẽ có thưởng, thế nào?”

Hai thiếu niên không hiểu Giang Kiều nói "biểu hiện tốt" là có ý gì, liền ngốc nghếch hỏi.

Giang Kiều trợn trắng mắt nhìn hai bọn họ: "Có tôm có cua thì bắt một ít đi, tìm hiểu xem nhà nào có trứng gà bán, hai cậu giúp tôi liên hệ, nếu tôi mua được tôi sẽ thưởng cho hai cậu đồ ăn.Thế nào?"

Hai anh em nhảy cẫng lên phấn khởi: “Tốt quá, bây giờ chúng tôi sẽ đi bắt cá. Còn chuyện trứng gà cậu cứ yên tâm, bình thường còn phải ra ngoài bán, cậu thu mua họ càng phương tiện.”

Hai anh em vừa định rời đi thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, cậu cẩn thận thằng Khỉ ốm đó, hắn có ác ý lắm, đừng để hắn nửa đường cản trở."

Giang Kiều kiêu ngạo cười: "Hắn xứng sao? Được rồi, hai cậu làm xong việc này, trước lúc ăn cơm tối đưa cho tôi là được… Tôi đi trước."

Cơm nước xong ai nghỉ ngơi thì về nghỉ ngơi, ai đi luyện thép thì đi luyện thép, Giang Kiều kiểm tra và thấy xung quanh không có ai, lặng lẽ bước đi đến chuồng bò.

Cố Chí Hồng đã tỉnh dậy trong phòng, cậu bé đã ăn cơm trưa do Giang Kiều để lại, bây giờ mới nhìn thấy cô, hắn chào cô rất nhiệt tình.

"Chị họ!"

Nhìn thấy Cố Chí Hồng, Giang Kiều muốn thở dài...! Nếu như là trước giải phóng, đứa nhỏ này còn được đối sử là một tiểu thiếu gia, miệng ngậm thìa vàng, nhìn bộ dáng của hắn bây giờ, ngay cả cô cũng cảm thấy trong lòng chua xót.

Một đứa trẻ tám tuổi nhưng chỉ lớn bằng đứa trẻ năm tuổi, rất gầy gò xanh xao không được mấy lượng thịt, hai mắt thật to, nhưng thật ra rất có tinh thần.

Giang Kiều mỉm cười ngồi xuống cạnh em họ nhỏ của mình: "Em thấy thế nào rồi? Em thấy khỏe hơn chưa?"

Cậu bé vui vẻ gật đầu: "Tốt hơn nhiều, một chút cũng không còn choáng váng. Chị, ông nội nói chị đưa thuốc cho em uống phải không? Trước kia chị đi đâu, sao không đến gặp tụi em?"
« Chương TrướcChương Tiếp »