Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 72: Mục đích của hai ông cháu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Kiều còn muốn tiếp tục nghe thì có một người đàn ông lớn tuổi đi về phía cô.

"Này, đây là bác sĩ chữa trị cho lũ nhóc đó phải không? Thực ngượng ngùng, buổi sáng tôi đi đại đội họp, cũng không biết việc này, bác sĩ Kiều, cảm ơn sự giúp đỡ quên mình của đồng chí. Mau tới đây, chúng ta lấy cơm, cũng không có gì cầu kì, trước chúng ta qua ăn tạm, lần sau nhất định mời đồng chí đồ ăn ngon.”

Ông cụ Kiều và người đàn ông bắt tay và giới thiệu với nhau, lúc này Giang Kiều mới biết người đàn ông trước mặt thực ra là đội trưởng, người này lông mày rậm mắt to, có vẻ là người hiền lành.

Ông cụ cười ha hả nói: "Phải nói sao giờ, chúng ta cũng chỉ đi ngang qua hái thảo dược, được ăn bữa cơm nóng hổi,

chúng tôi ước gì đâu. Làm sao còn yêu cầu lựa chọn"

Kiều lão gia tử cười ha hả nói: "Nói làm sao nói, chúng ta cũng là đi ngang qua hái thuốc đích, có thể ăn trước nóng hổi cơm, chúng ta ước gì đâu, làm sao còn có nhiều như vậy khả lựa đích."

Biết Kiều Kiệt là bác sĩ chữa bệnh mọi người, tiền chữa bệnh cũng không thu, nên cơm nước của hai ông cháu đặc biệt quan tâm.

Giang Kiều thấy anh họ lấy cơm xong, thố cơm cũng không nhiêu lắm, nhưng cũng đủ ba ông cháu ăn lửng dạ, ít nhất cũng không quá tệ như cô nghĩ.

Khi hai người đi ngang qua nhau, Giang Kiêu thì thầm:

"Trong nhà có đồ ăn trên kháng. Mọi ngươi nhớ ăn đi, khi về tôi sẽ lấy lại cà mèn."

Cố Chí Hiên sửng sốt một lúc, sau đó suy nghĩ, hiểu được em họ là đang nói với chính minh, ư một tiếng, rôi nhanh chân rời đi.

Tuy ông cháu họ theo mọi người ăn nồi tập thể, nhưng đãi ngộ vẫn không bằng người khác.

Ông nội bảo cậu đừng phàn nàn, như vậy đã tốt rồi, chỉ cần cậu không chết đói là được. Kỳ thật bản thân hắn cũng biết mấy thím chia cơm đã chiếu cố hắn rất nhiều, hắn cũng đoán được đây là ân nghĩa ngày sưa ông nội đã chiếu cố bọn họ.

Hắn không phải là một đứa trẻ ngốc, hắn biết hoàn cảnh của địa chủ và phú nông quanh đây cuộc sống như thế nào.

Nhìn anh họ rời đi, Giang Kiều cũng đi lấy cơm cho hai ông cháu minh, cô lấy tương đối ít, chủ yếu nhìn vào đồ ăn cô không muốn ăn, đó là một nồi hầm lớn, không nhiều dầu, hỗn độn nhiều thứ với nhau. Cô ấy thực sự thích ăn mì này cho lắm!

Ông cụ và đội trưởng vừa ăn vừa trò chuyện, với tư cách là đội trưởng của đội một, hắn vẫn rất quan tâm đến tình hình của những người bị thương này.

“Sau khi đánh vài châm, cơn đau tạm thời thuyên giảm, nhưng hiện tại tôi không có sẵn thuốc, buổi chiều tôi sẽ dẫn cháu gái lên núi hái thuốc, sẽ quay lại bó thuốc cho bọn hắn vao buổi tối, nhung tôi lại phải phiền mọi người thu xếp chỗ nghỉ ngơi.”

Giang Tú Kỳ xua tay nói:

"Chỗ ở thì có, nhưng chô ở có chút bẩn, lát nữa sẽ phái người dọn dẹp, hai ông cháu vào đó ở, vừa lúc làm phiền ông kiểm tra hai chân giúp mẹ tôi. Bà cụ lớn tuổi, đi lại khó khăn, trước có đi khám bác sĩ, nhưng cũng không tìm ra được nguyên nhân.”

Kiều Kiệt vui vẻ đồng ý, Giang Tú Kỳ không chú ý đến cô bé đang bận ăn bên cạnh, khi họ gặp nhau lần đầu, anh không có cảm giác gì cả, nhưng nhìn tư thế ăn uống của Giang Kiều, hắn cảm thấy đứa nhỏ này không hề đơn giản.

Trước không nói đứa nhỏ ở nông thôn, không có cách nào so với đối phương, đừng nói đến đứa trẻ thành phố, hắn không phải chưa thấy qua. Ngay cả trẻ em trong thành phố cũng không thể so sánh được cách ăn uống của cô bé này, tốc độ tuy nhanh nhưng mỗi động tác đều rất điêu luyện thành thục, bộ dáng rất tao nhã, có giáo dưỡng.

Đặc biệt là khi Giang Kiều ngẩng đầu nói với ông cụ về việc trả tem phiếu lương thực, Giang Tú Kỳ khi nhìn thấy bộ dáng của cô bé đều sửng sốt, sao cô bé này lại trông quen đến thế, trông rất giống hai vợ chồng em vợ hắn.

Nếu không phải hắn biết cô bé này là cháu gái của ông cụ này, hắn gần như tưởng rằng cô là con gái người anh em hắn bị lưu lạc bên ngoài. Tự nhiên hắn lại nhớ tới chuyện năm đó, chẳng có lẽ? Xuất thân của cố bé này có vấn đề sao?

Hắn ta đè nén sự hưng phấn trong lòng, dùng vẻ mặt bình thường nói: "Cái gì lương phiếu, không cần lương phiếu? Chúng tôi làm sao không biết xấu hổ còn thu tiền ăn của hai ông cháu? Đây không phải đạo đãi khách. Hơn nữa, ông cụ chữa bênh miễn phí cho dân làng, thành thật mà nói, chúng ta nên trả tiền cho việc đó mới đúng.

Giang Kiều lắc đầu, nghiêm túc nhìn Giang Tú Kỳ:

“Chú đội trưởng, chuyện này không thể làm như vậy được. Ông nội cháu là bác sĩ, nhiệm vụ của ông là chữa bệnh cứu người. Nhưng nhà ăn này là của tập thể, một hai bữa có lẽ mọi người không nói gì, nhưng dăm bữa nửa tháng cái này khó nói.”
« Chương TrướcChương Tiếp »