Chương 71: Đừng tới đây nữa

Ông lão không biết cháu gái chữa bệnh cho cháu trai như thế nào, nhưng ánh mắt của đứa trẻ sẽ không lừa ai, cho dù mới nhận về cháu gái, nhưng từ lời nói và việc làm của đứa trẻ thì có thể có thể thấy cô cháu gái này có tính cách của người họ Cố, làm việc can đảm, có mưu kế.

Cố Chí Hiên cầm thố đựng cơm trên bàn. "Ông nội, em gái, hai người chờ ở đây, cháu đi lấy lấy cơm cho mọi người."

Ông lão phức tạp liếc nhìn cháu trai mình rồi gật đầu, họ cùng nhau rời khỏi nhà.

Sở dĩ Giang Kiều muốn đuổi hai người này đi là vì cô muốn tiêm thuốc cho em trai mình, thứ này hiệu quả nhanh, trong không gian lại có rất nhiều thuốc, cô thật sự không có chỗ để sử dụng.

Sau khi tiêm thuốc cho em họ, những thứ vừa dùng cô ném trở lại không gian, cũng từ không gian lấy ra hộp thuốc, xe bỏ bao bì, đưa cho em họ hai viên cùng nước ở không gian.

Những thứ còn lại đặt ở bên cạnh gối em họ, vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy ông cụ Kiều Kiệt vội vàng đi tới.

Nhìn thấy Cố Hàn Đình ngồi ở cửa, Kiều Kiệt hưng phấn đi tới.

"Ân nhân..!"

Cố Hàn Đình còn đang buồn bực đâu, hắn không nhớ mình quen biết người trước mặt. Kiều Kiệt có thể thấy rõ vẻ mặt bối rối của hắn.

"Lão đệ, ông còn nhớ tôi không? Ông đã giúp tôi mua quan tài để chôn cất cha mẹ và thân thích của mình."

Cố Hàn Đình kinh ngạc chỉ vào Kiều Kiệt:

"Ông, ông chính là Kiều đại ca sao?"

Ông cụ Kiều Kiệt hưng phấn nắm tay cố nhân:

"Lão đệ, cuối cùng tôi cũng tìm được ông rồi, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy."

Khi Giang Kiều đi ra chỉ vào ông cụ Cố Hàn Đình, cô còn chưa kịp nói chuyện, ông cụ đã ngăn cản cô nói.

"Cháu gái, về sau cố gắng đừng tới đây nữa, nhanh đi theo ông nội cháu đi đi, có người tới."

Giang Kiều liếc nhìn người từ xa tới, sau đó đi vào nhà, lấy hộp cà mèn cơm trưa của hai cho hai người đã chuẩn bị từ sáng ra, đặt lên kháng trong phòng, sau đó xách giỏ đi ra ngoài.

"Bác sĩ Kiều, cháu gái của ông đã tìm thấy chưa? Nhanh lên, chúng ta qua đó ăn cơm, chúng tôi đang đợi ông."

Giang Kiều thấp giọng nói: "Ông nội Kiều, đây là ông nội ruột của cháu. Nếu có chuyện gì thì lần sau chúng ta sẽ nói chuyện, chúng ta đi thôi ông nội."

Ông cụ Cố Hàn Đình nhìn cháu gái rời đi, nước mắt lưng tròng, trái tim ông như bị xé nát, rõ ràng cháu gái là của mình, nhưng ông không thể đến gần đứa bé, ông hy vọng cô bé có thể viết thư cho con trai ông, để hai vợ chồng biết biết tin vui đứa trẻ vẫn còn sống.

Kiều Kiệt vừa đi vừa nghe Giang Kiều giải thích:

"Gì, thật sự là ông nội của cháu à?"

Giang Kiều gật đầu, nhưng nhìn chằm chằm người đang đến gần.

"Ông nội Kiều, những người đó thế nào rồi?"

Ông cụ thở dài: "Tạm thời không có việc gì, cháu gái, tảng đá là chuyện gì xảy ra?"

Giang Kiều làm ra vẻ sợ hãi:

"Làm sao cháu biết được? Có lẽ ông trời không đành lòng nhìn thấy mà trừng phạt bọn họ. Ai có thể chắc chắn được?"

Kiều Kiệt cũng cảm thấy chuyện này có chút thần bí, những người đó có thể là cháu gái ông tạo ra, nhưng ông thực sự không giải thích được tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống, nói không chừng thật sự ông trời hiển linh, có lẽ như vậy cũng tốt. ít nhất ân nhân bọn họ có thể miễn chịu ít nhiều nỗi khổ da thịt, nhưng nhìn thảm trạng của những người này, hắn trong lòng thở dài.

Chỉ vì những gì những người này đã làm với ông nội, mặc nhiên Giang Kiều nhìn họ là người xấu.

Bước vào nhà ăn, Giang Kiều cuối cùng cũng hiểu tại sao hàng xóm lại nói nhà ăn lớn tốt lắm, nhưng không tốt là, người đông nghìn nghịt tụ tập ăn uống cùng một lúc, ăn uống rất náo nhiệt, tất cả đều tập trung quanh bàn, tôi không biết họ đang nói về vấn đề gì nhưng ai nấy đều đỏ mặt tranh cãi.

Giang Kiều chăm chú lắng nghe, chỉ là chuyện thường ngày, người lớn răn dạy con cháu trong nhà.

Nhưng làm sao thế hệ trẻ có thể sẵn sàng nghe theo lời khuyên của người lớn tuổi? Bản thân cô cũng không thể bàn luân chuyện này khi lần đâu gặp họ.

Thế hệ cũ phần lớn đều là tá điền hoặc là người hầu của nhà họ Cố, hồi đó họ ít nhiều được nhà họ chiếu cố cùng lợi ích thực tế, thế hệ đi trước nhớ kỹ giao tình cũ, còn thế hệ trẻ thì không sợ gì cả. Ngày ngày lải nhải răn dạy bên tai, nhưng cũng không nói nổi bọn chúng.

"Dù sao năm đó không có lo cho gia đình đích nhân chiếu cố, các ngươi này đó con thỏ nhỏ thằng nhãi con còn không biết đều chôn ở làm sao đâu.

“Dù sao hồi đó không có gia đình họ chiếu cố, lũ khốn tụi bay chẳng biết bản thân mình chôn cất chỗ nào đâu.”

“Nhớ năm mất mùa, gia đình họ giảm địa tô, nếu gia đình nào gặp khó khăn sẽ hào phóng giúp đỡ. Địa chủ và địa chủ vẫn có sự khác biệt, chúng ta nên khác nhau mà đối đãi, không thể đối sử bình đẳng. Nói thế nào đi nữa, họ cũng là người già, mọi người đừng làm thế nhiều quá đáng."