Chương 70: Ông nội ruột

Làm sao ông cụ có thể không phấn khích cho được? Không phải Giang Kiều sau khi tìm được cội nguồn của mình là không vui, mà là so với ông cụ, cô có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trong đầu Giang Kiều có quá nhiều câu hỏi, chờ ông cụ bình tĩnh lại một chút, cô mới lại hỏi.

"Ông ơi, tại sao cháu lại lưu lạc bên ngoài? Cha mẹ cháu ở nơi nào?"

Khi nói về việc cháu gái mình lưu lạc bên ngoài, ông cụ lại không cầm được nước mắt.

“Thời điểm mẹ cháu sinh ra cháu, bọn họ còn đang đánh giặc đâu, không còn cách nào để cháu bên mình nuôi dưỡng, cho nên, giao cho một đồng chí trong đảng, ngầm giúp đưa cháu về đến với ta.”

“Ai biết được trên đường đi đã xảy ra chuyện gì, đồng chí kia bị đặc vụ theo dõi, vì bảo vệ cháu, anh ta dẫn dụ địch nhân rời đi, rồi chở về tìm cháu, đã không thấy tăm hơi bóng dáng.”

“Lần đầu tiên nghe được tin cháu mất tích, ta đã nhiều lần vào thành tìm kiếm, nhờ người đến hỏi thăm, nhưng một chút tin tức cũng không có, thật không ngờ đứa nhỏ cháu lại thật sự tìm được đường về nhà.”

“Về phần cha mẹ của cháu, họ đều là quân nhân, quanh năm không gặp được, họ đều có công việc riêng, tình hình hiện tại chỉ sợ sẽ liên lụy tới họ…"

Ông cụ chợt nhớ ra điều gì đó: “Chí Hiên, nhanh đưa địa chỉ của chú con cho em gái đi.”

Cố Chí Hiên háo hức nhìn Giang Kiều: "Ông nội, cô ấy thật sự là em gái cháu sao?"

Lúc này ông cụ mới nhớ ra bên cạnh mình còn có một đứa cháu trai lớn, ông sờ đầu cháu trai mình: “Chí Hiên, đây là con gái nhà chú hai mà ông nội trước đây đã nói với con. Bây giờ nó đã về rồi, con nhanh đi lấy địa chỉ chú con mang ra đây."

Giang Kiều ngăn Cố Chí Hiên lại, nói: "Anh cả, chúng ta cùng nhau đi vào."

Ông cụ có chút khó khăn: "Kiều Nhi, bên trong bẩn lắm, đừng vào."

Jiang Qiao hiếm khi nài nỉ, vì đây là ông nội của cô nên cô phải xem xét kỹ hơn hoàn cảnh sống của họ.

Khi bước vào phòng, đúng như dự đoán, cô nhìn ông cụ ánh mắt phức tạp.

"Ông nội, ông sống ở đây à?"

Ông lão mỉm cười thở dài: "Nơi này đã rất tốt rồi, dù sao cũng có nơi che gió che mưa, so với những người đã mất mạng, nơi này của chúng ta cũng khá tốt."

"Cháu gái, hiện tại cháu sống ở đâu? Bà nội cháu bây giờ còn chứ? Ông thực sự nên cảm ơn bà ấy một cách đàng hoàng, bà ấy là ân nhân lớn của nhà họ Cố chúng ta."

Giang Kiều nói ngắn gọn về địa chỉ của mình và những chuyện đã xảy ra giữa cô, bà cụ và ông cụ Kiều Kiệt.

Cố Hàn Đình có chút trợn tròn mắt, vừa thấy có lỗi với cháu gái nhỏ của mình, ông càng kinh ngạc trước sự dũng cảm của đứa bé, không ngờ ở tuổi còn trẻ như vậy, đứa nhỏ lại có thể suy nghĩ chín chắn như vậy.

Ông cụ thở dài một hơi:

“Rời đi cũng tốt, nhưng Vương Đại Hoa không nên đối xử với con như vậy, nuôi con chó con mèo còn có tình cảm huống chi con người. Làm như vậy, bà ấy hoàn toàn không coi con là cháu gái của mình, về sau trong lòng mình biết là được, đừng để họ có cơ hội tính kế mình.”

Tuổi nhỏ như vậy, đã dám đứng lên chống lại kẻ âm mưu tính kế mình, có một số lời Cố Hàn Đình sẽ không nói ra.

Giang Kiều muốn biết trong gia đình còn có ai, Bác cả và những người khác họ đi nơi nào.

Nói về cha mẹ mình, Cố Chí Hiên có vẻ buồn bã:

“Mẹ tôi đã qua đời, còn cha tôi thì bị bắt đưa đi lao động cải tạo.”

Giang Kiều gật đầu, cũng không nói gì, nhưng khi đi vào phòng sau, cô kinh ngạc nhìn thấy một cậu bé đang nằm trên kháng.

"Cậu ta là ai?"

Ông lão âu yếm sờ đầu cháu trai, thở dài nói: “Nó là con trai của chú con, Cố Chí Hồng, nó tám tuổi, hai ngày nay nó ốm và sốt liên tục, ông đang sầu muốn chết. "

Không phải Giang Kiều không hiểu tình cảnh hiện tại của ông nội, khi họ bị bệnh, không ai chịu đi khám bệnh cho họ, họ chỉ có thể chịu đựng, nếu không qua khỏi có chết đi cũng chẳng ai đau lòng, tất nhiên là ngoại trừ người thân của họ.

"Chú nhỏ? Họ đâu rồi? Bọn họ ở nơi nào?"

Nhắc tới vợ chồng con trai út, Cố Hàn Đình đè nén đau buồn, nghẹn ngào nói:

"Bọn họ đều không còn nữa, chỉ còn lại ta như một ông già sống với hai đứa nhỏ."

Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Giang Kiều thậm chí không biết ông nội mình đã sống sót qua khoảng thời gian đó như thế nào.

Có một số việc muốn hỏi nhưng không thể, sau này nếu còn thời gian thì có thể từ từ hỏi, luôn có thể hỏi rõ ràng.

"Ông nội, cháu biết một ít y thuật, để cháu xem em trai tình huống thế nào.”

Sờ lên trán Cố Chính Hồng, rất nóng, sau đó bắt mạch, Giang Kiều cảm thấy có chút lo lắng, nếu không nhanh chóng chữa trị, đứa trẻ nhất định sẽ chết.