Chương 69: Ông nội ruột

Cậu bé quay đầu lại, nước mắt lưng tròng:

"Ông nội tôi, tôi tên Cố Chí Hiên. Ông tôi không phải là người xấu, dù tôi có nói gì thì họ cũng không nghe."

Có thể giải thích, hắn cũng chỉ có thể nói ra được những lời này, hắn không biết cô gái bên cạnh có thể lý giả chính mình hay không, hoặc là giống như bọn họ, liếc mắt nhìn hắn thôi, đối với hắn cũng tràn ngập khinh thường cùng chán ghét.

Giang Kiều không tiếp tục hỏi Cố Chí Hiên mà quay đầu nhìn ông cụ bị những kẻ cuồng tín đó xô đẩy, tuy bản thân chật vật không chịu nổi, cung không che dấu được phong thái nho nhã khí độ của ông cụ.

Ông cụ Kiều Kiệt nhìn rõ mặt lão nhân lúc sau, liền hưng phấn, thì thào trong miệng:

“Như thế nào là hắn?”

Giang Kiều không biết ông nội đang nói về mình cái gì, lúc này cô nhịn không được đau nhức trong lòng, bàn tay cho vào trong túi áo.

"A, ai đánh vừa đánh tôi!”

Cố Chí Hiên nhìn về phía xa với đôi mắt mở to đầy hoài nghi, những người đá vào ông nội anh đều ngã xuống đất, dù có muốn đứng dậy cũng không thể đứng dậy.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Cố Chí Hiên trong mắt tràn đầy vui mừng, Kiều Giới cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Giang Kiều đẩy đẩy ông nội bên cạnh:

"Ông nội, đến lượt ông nội lên sân khấu, trị liệu người bị thương, chúng ta đi cứu người."

Bởi vì có mấy người liên tiếp ngã xuống đất, không tìm ra nguyên nhân, khắp nơi vang lên tiếng kêu than, khiến cuộc diễu hành trên đường phố này trở thành đầu voi đuôi chuột.

Khi các xã viên đang chú ý đến người thân bị thương, thì đột nhiên có một tiếng động lớn bên cạnh, một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống, suýt rơi trúng người, dọa người dân xem náo nhiệt chạy trối chết.

"Chuyện này là sao nha? Chặn đường vị thần tiên nào?"

Người lớn tuổi không quan tâm, quỳ trên mặt đất dập đầu, trong khi Giang Kiều nhân cơ hội đỡ ông cụ nhà họ cố đứng dậy.

Kiều Kiệt càng kinh ngạc hơn:

"Trời ạ, chân của bọn họ rất nghiêm trọng, nhanh nâng họ trở về, chậm chễ trị liệu, e rằng cái chân này sẽ vô dụng."

Cả một đám đều là tráng lao động, tất cả mọi người không ai muốn trở thành người tàn phế! Mấy người phụ nữ vừa khóc vừa tiếp đàn ông nhà mình về nhà.

"Cố Hàn Đình, trở về chuồng bò tự bản thân suy ngẫm đi. Trước đưa bệnh nhân trị liệu quan trọng hơn, nhanh chân nhanh tay lên."

Ông cụ Kiều Kiệt đi theo mọi người về trong thôn, Cố Hàn Đình vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô bé trước mặt, đứa nhỏ này từ đâu đến?

Ông biết mình chưa từng gặp qua cô gái này, nhưng càng nhìn, ánh mắt ông càng nóng bỏng, quá giống! Này lông mi, cái mũi giống đứa con trai, những nét khác trên khuôn mặt lại giống con dâu.

Giang Kiều thấy ông cụ đánh giá bản thân mình xong, một lúc sau lại rơi nước mắt, trong lòng ít nhiều có chút bối rối lo lắng.

Đôi tay già nua run rẩy Cố Hàn Đình ôm lấy Giang Kiều, môi run rẩy nửa ngày mới trìu mến kêu lên:

"Kiều Nhi của ta…!”

Chỉ Với câu này, mọi suy đoán về cơ bản đã cũng có thể kết luận.

"Ông cụ, chúng ta trở về nói sau…"

Cố Hàn Đình và Giang Kiều giúp ông cụ đến chuồng bò, Giang Kiều không thể tưởng tượng được ông cụ và Cố Chí Hiên sống ở đây như thế nào? Mùi phân bò nồng nặc, phòng ở thấp bé chật chội.

Khi đến cửa, ông cụ không chịu cho Giang Kiều vào. Hai ông cháu họ đã thích nghi với nơi này, ông càng nóng lòng muốn biết liệu cô bé trước mặt có phải là cháu gái thất lạc của ông hay không.

"Cô gái, chúng ta ngồi xuống chỗ này, để ta nghỉ ngơi một chút! Cô gái, cháu tên gì?”

Giang Kiều cũng không miễn cưỡng, cho dù cô không đi vào, cô cũng biết bên trong là cái dạng gì hoàn cảnh.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Chạy nhanh tìm người đến xem đi.”

Khi Giang Kiều bọn họ chạy tới, ông cụ tự giới thiệu mình là thầy thuốc, nhanh chóng ngồi xổm xuống để xem chuyện gì đang xảy với nhóm người bị ngã xuống đất.

Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của ông cụ, Giang Kiều thở dài:

"Ông cụ, cháu tên là Giang Kiều, được một bà cụ nhặt về nuôi, theo họ chồng bà cụ, gọi là Giang Kiều."

Ông lão càng hưng phấn hơn, nắm chặt tay Giang Kiều:

"Cô gái, trên người cháu còn có thứ gì khác không, ví dụ như mộc bài..."

Mặc dù rất có thể đoán được đây là cháu gái của mình, nhưng trước khi nhìn thấy bằng chứng xác thực, ông cụ cũng không dám dễ dàng nhận cháu gái mình, dù sao quan hệ huyết thống là một vấn đề lớn, đừng nhầm lẫn, có rất nhiều người giống nhau, vẫn là cẩn thận chút sẽ tốt hơn.

Giang Kiều từ trong túi móc ra một tấm mộc bài đưa cho Cố Hàn Đình:

"Đây là thứ cháu đeo trên cổ lúc đó. Bà cụ nhặt cháu cũng dựa vào chữ này mà đặt tên cho cháu."

Cố Hàn Đình nhìn thấy trên đó có khắc chữ "Kiều" mà Giang Kiều đưa tới, còn có điều gì không rõ ràng? Đứa nhỏ trước mặt chính là cháu gái ruột thịt của ông.

Ông cụ òa khóc như mưa, ôm Giang Kiều:

"Kiều nhi của ông, cháu gái tội nghiệp của ông…"

Lão cụ bộc lộ ra tình cảm thật của mình, nhiều năm như vậy, trong lòng bọn họ không phải không lo lắng, bọn họ tưởng rằng đứa trẻ này đã không còn trên thế giới này nữa,

không ngờ, đứa cháu gái lớn còn sống, lúc này lại ở ngay trước mặt bọn họ.