Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 68: Khó khăn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Giang Kiều và những người khác chuẩn bị ra ngoài, họ nghe nói bà cụ cuối cùng đem cửa sắt tháo ra.

Ông cụ Kiều Kiệt thở dài, trong khi sắp xếp những thứ cần mang theo khi ra ngoài.

“Mặc dù Vương Đại Hoa đã tìm được con trai, ông thấy Giang Bình không phải là người có thể giúp gánh vác gia đình này cho bà Vương đâu. Bình thường hắn buồn chán, tẻ ngắt không giao lưu với ai, gặp mặt cũng không chào hỏi, ông không hiểu bà nội kia của cháu đã dạy dỗ con trai minh như thế nào nữa?"

Giang Kiều đem cà mèn cơm đặt vào trong giỏ, nghe ông cụ nói cũng chỉ cười cười:

“Ông nội, lẽ ra phải nói, bà cụ không biết dạy dỗ huyết mạch chí thân, nhưng lại rất giỏi dạy người ngoài. Dưới sự dạy dỗ của bà cụ, cháu có thể làm được mọi thứ!”

"Hừ, đây là lợi thế duy nhất của bà ta, chính là ta chiếm của hời. Cháu gái, thu dọn đồ đạc xuất phát thôi."

Thừa dịp thời tiết tốt, ông cụ muốn thu thập thêm thuốc, ông cũng muốn tìm hiểu chuyện ngày hôm qua, liệu có liên quan gì tới xuất thân của Giang Kiều không nữa?

Vừa bước ra khỏi cửa, ông nhìn thấy một hàng dài người đang xếp hàng giao nộp phế liệu, cả đám còn rất cao hứng phấn chấn, điều này khiến Giang Kiêu rất khâm phục họ, nếu như trước kia cả nước đều có tâm lý như này, làm gì phải mất nhiều thời gian như vậy để đánh đuổi bọn quỷ Nhật?

Có như vậy so sánh, ai được lòng dân, liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, chưa kể tinh thần đoàn kết, chăm chỉ, phong cách giản dị, nghe nói cán bộ lãnh đạo cũng mặc quần áo vá víu, nên có được thiên hạ, đó là điều mà mọi người đều hiểu được.

Nhưng Giang Kiều vẫn có chút khó hiểu:

"Ông nội, ông nói, bọn họ lấy hết nồi sắt trong nhà mang nộp lên, bọn họ cũng không đau lòng a, sau này muốn nấu ăn thì phải làm sao?"

Ông cụ cười nói:

“Sợ cái gì? Đi theo đảng thì có đồ ăn, cùng đảng đi, có cơm ăn, nghe đảng nói, khẳng định không sai được. Đi thôi, cháu chính là con nhà người ta! Sao cậu lại lo lắng như vậy? Đừng quên, chúng ta còn có việc quan trọng phải làm."

Hôm nay ra cửa vận khí không tồi, trên đường gặp được một chiếc xe bò kéo suốt chặng đường, Giang Kiều nhân cơ hội hỏi ông chủ xe về tình hình ở nông thôn.

Chủ xe giơ roi lên, toàn thân đều lộ ra dáng vẻ thỏa mãn:

“Bây giờ thì tốt rồi, ăn không phải tốn tiền, lại có người nấu cho, bao ăn no, còn ngon hơn nhiều so với ở nhà nấu."

“Thật không nghĩ tới, khổ nửa đời người, cuối cùng cũng chờ đến ngày lành, không cần đói bụng, cơm canh có dầu, thỉnh thoảng cò có thể ăn đến miếng thịt, thật là chuyện tốt a.”

Cô gái, đến lúc chúng ta phải bắt kịp. Nhớ lại ngày xưa, lúc chúng ta còn phải thuê đất của địa chủ, giao địa tô xong, trong nhà sẽ không dư nhiều đồ ăn. Đảng của chúng ta vẫn là tốt nhất, làm cho dân chúng trải qua ngày tháng thần tiên như thế này.”

Giang Kiều không muốn nghe điều này, vội vàng đổi chủ đề, chuyện đông chuyện tây nói sang chuyện khác, họ đến nơi hai ông cháu xuống xe, tiếp tục đi.

Vừa đến nơi, Giang Kiều nhìn thấy thiếu niên bị đánh ngày hôm qua đang ngồi xổm bên đường trộm khóc, trên người mặc bộ quần áo rộng thùng thình có rất nhiều mụn vá, tạo cảm giác như một đứa nhỏ trộm mặc quần áo người lớn. Đặc biệt là đi đôi giày hở ngón chân, Giang Kiều nhìn thấy, trong lòng nói không rõ là cái gì cảm giác.

"Này, cậu làm sao vậy?"

Cố Chí Hiên ngẩng đầu lên nhìn, hắn nhận ra là cô gái giúp mình ngày hôm qua, hắn lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe, lẩm bẩm:

"Tôi không làm sao cả..."

Giang Kiều ánh mắt vẫn luân dõi theo hắn:

“Không làm sao cả, vậy cậu khóc cái gì?”

Thiếu niên nhìn về phương xa với đôi mắt đỏ hoe, Giang Kiều và ông cụ Kiều Kiệt nhìn nhau rồi nói:

"Lợi hại, người dân trong thôn này đúng thật là nhàn rỗi, giờ này họ không bận làm việc mà còn rất có tình thần đang giao du trên đường."

Đi trong đám đông phía xa là ông cụ bị trói chặt, đội mũ cao và đeo một tấm biển lớn.

Đến gần nhìn kỹ hơn, đôi mắt của Giang Kiều không khỏi đỏ lên, họ muốn phê đấu thì cứ phê đấu đi, làm sao để ông cụ đi một bước, họ đá một cước! Ông cụ là từng bước một té ngã và rồi lại đứng dậy.

Nhìn lại thiếu niên bên cạnh, cô còn có gì không hiểu nữa, có lẽ ông cụ đó là người thân của cậu bé.

Trong ký ức của Tiêu Giang Kiều trước đây cũng có những cảnh tượng như thế này, nhưng những điều này cũng không đủ để khiến Giang Kiều hưng phấn, nhất là khi nhìn thấy ông lão, cô thậm chí không thể kiềm chế được cơn tức giận trong lòng.

Bây giờ cô không thể không hoài nghi, bản thân cô có quan hệ huyết thống nào đó với ông cụ này, nếu không thì không có cách nào giải thích cô cảm xúc vì sao lại như vậy kích động.

Giang Kiều nhìn thấy thiếu niên nắm chặt nắm tay, đè nén cảm xúc, căm tức những người phía xa đang vây quanh ông cụ:

"Ông cụ là gì với cậu, cậu tên gì?"
« Chương TrướcChương Tiếp »