Giang Kiều ưỡn ngực, vênh váo tự đắc chỉ vào bọn họ nói:
"Đừng quan tâm tôi là ai, đánh người là sai, hắn đã phạm phảisai lầm gì, mà không thể tha thứ, để mấy người ra tay nặng như vậy? Lấy nhiều khi ít, đây đâu phải là việc anh hùng hảo hán nên làm, tôi tối khinh thường loại người như mấy cậu."
"Cô biết cái rắm, hắn là cháu trai của địa chủ, chúng tôi không đánh hắn thì đánh ai? Cô giúp hắn, chẳng lẽ cô cũng là họ hàng của địa chủ?"
Giang Kiều hai mắt như lưỡi dao bay về phía thiếu niên nghi ngờ cô vừa nãy, toàn thân khí thế thoát ra.
“Ta phi, miệng chó không phun ra ngà voi, tôi xem mấy cậu thật ra rất giống.”
Thiếu niên lo lắng bào chữa, hắn không biết cô bé trước mặt là ai, nhưng ánh mắt cô bé khiến hắn run rẩy.
"Tôi, tôi mới không phải! Bọn họ có thể là người đàng hoàng! Gia đình chúng tôi tam đại bần nông."
Giang Kiều xua tay nói:
"Tôi mặc kệ mấy cậu là ai, mau tránh sang một bên cho tôi, nếu không chúng ta liền đánh một trận. Mấy cậu thắng, tôi sẽ không quan tâm chuyện của hắn nữa. Nếu mấy cậu thua các cậu về sau cũng phải nghe lời của tôi, đương nhiên, tôi nơi này còn mặt khác phần thưởng, đường, mấy cậu muốn hay không?"
Giang Kiều thò tay vào túi lấy ra một nắm kẹo, nhìn thấy tờ giấy gói đủ màu sắc trong tay Giang Kiều, ánh mắt của hơn mười thiếu niên chợt sáng lên.
Kẹo đối với họ cũng là một thứ xa xỉ, trong nhà mua mấy miếng cũng chưa chắc đến được trong miệng, ở dưới còn có mấy đứa em.
Thiếu niên mỏ nhọn, má khỉ trong nhóm, nhìn thấy kẹo trong tay Giang Kiều trong mắt toát ra sự tham lam, ngay cả Giang Kiều cũng không muốn nhìn.
"Chúng ta có nên đi cùng nhau không?"
Mỏ nhọn nghĩ muốn đoạt kẹo tới tay, cách nhanh nhất là đánh bại Giang Kiều.
Những người còn lại trong nhóm mắt trợn trắng nhìn nó:
"Cậu cũng thật không biết xấu hổ, chúng ta bao nhiêu người, người ta vẫn là một cô gái nhỏ đó, trông còn nhỏ tuổi hơn chúng ta. Cậu có khuôn mặt như vậy, chúng tôi không có khả năng làm người xấu này."
Giang Kiều cười nhạt với những người này:
"Tôi còn chưa nói quy tắc đâu, mấy cậu gấp gáp cái gì a? Các cậu đánh với nhau trước, ai thắng thì có thể đánh với tôi. Như vậy mới công bằng, nếu không, lấy nhiều khi ít, cũng không phải phong cách làm việc của bần nông, trung nông chúng ta."
Người có cái miệng nhọn và đôi má khỉ lập tức lo lắng, "Nếu dám lừa chúng tôi, hãy đánh hắn đi——"
“Mỏ nhọn bật người liền nóng nảy: “Cô dám đùa giỡn chúng tôi, đánh hắn…!”
Nói là nói như vậy, nhưng chính bản thân hắn cũng không nhúc nhích đứng im tại chỗ. Những người khác cũng không phải kẻ ngu, nói là đánh, nhưng đối phương sẽ không làm, cảm tình là chỉ nhìn vào nhóm bọn hắn đâu.
"Quên đi, quên đi, đàn ông tốt không cùng phụ nữ đấu."
Giang Kiều chờ chính là kết quả này!
“Ai, những lời này tôi thích nghe, tôi so với nhóm các cậu phải nhỏ tuổi hơn, nhóm các cậu khi dễ tôi, nếu như đánh tôi tàn phế, tôi sẽ thay phiên ở trong nhà các cậu, bắt các người phải trả giá. Đến lúc đó, nhóm các cậu vẫn là người bị đánh!”
“Nào, kẹo này đều cho các cậu ăn, về sau chúng ta coi như làm quen với nhau."
Sau khi nhận được kẹo, đám choai choai tiểu tử lập tức giải tán, ông cụ Kiều Kiệt thở hổn hển chạy tới, đúng lúc nhìn thấy Giang Kiều đang đỡ một cậu bé đứng dậy.
Ông lão có chút kinh ngạc khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé, chưa kể đến ông cụ, ngay cả Giang Kiều khi nhìn thấy cậu bé cũng có cảm giác quen thuộc.
Nhưng cô chắc chắn rằng mình không hề quen biết người này, cô thậm chí còn chưa từng gặp cậu ta, cũng không biết tại sao mình lại có loại cảm giác khó hiểu này.
Thiếu niên ngượng ngùng cảm ơn Giang Kiều, ông cụ Kiều bước tới, nắm lấy tay cậu bé và hào hứng hỏi:
"Tiểu đồng chí, xin hỏi, họ của cậu là gì?"
Thiếu niên cười khổ một tiếng:
"Lão đồng chí, tôi họ Cố, tên tôi là Cố Chí Hiên. Vừa rồi cảm ơn ngài đã cứu."
Thiếu niên cúi đầu thật sâu trước Giang Kiều và ông cụ, sau đó quay người bỏ chạy.
Giang Kiều đưa tay ra, nói: "Này, sao cậu lại chạy? Đừng chạy, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu."
Kiều Giới thở dài lắc đầu:
"Cháu gái, đừng gọi nữa, hắn có ý tốt, sợ thân phận của hắn sẽ mang đến phiền toái cho chúng ta."
Giang Kiều không thể giải thích được cảm giác của mình lúc này, cô chỉ cảm thấy cậu bé vừa rồi hình như có quan hệ với cô, nếu không thì cô cũng không thể giải thích được cảm giác khó chịu bất thường của mình, bây giờ mọi thứ đối với cô đã trở lại bình thường.
Bây giờ cô có một mối nghi ngờ, thiếu niên họ cố này có phải là họ hàng hay người nhà của cô không?
Nếu như vậy thì chuyện này sẽ khó giải quyết, ở đây lâu như vậy, cô đã học được tất cả những gì cần biết, vấn đề thành phần gia đình rất nghiêm trọng, nhất là khi đối phương là hậu duệ của địa chủ.
Ông cụ Kiều Kiệt do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói:
"Kiều Nhi, Vương Đại Hoa đã từng kể cho cháu nghe về lai lịch của cháu chưa?"
Giang Kiều cười khổ nói:
"Ông nội, ông có thấy cậu bé đó có chút giống cháu không?"
Ông lão không chút do dự gật đầu:
“Nói không nên lời làm sao giống, nhưng ta có thể nhìn thấy một số nét nào đó trên khuân mặt có chút giống. Rốt cuộc, cháu là một cô gái, Nếu tất cả họ đều trông giống nhau thì đó sẽ là một thảm họa.”
“Mặc dù trên thế giới này có rất nhiều người trông giống nhau, nhưng phải có duyên phận chúng ta mới gặp được nhau.”
“Hơn nữa, cháu còn chưa tìm được cha mẹ, hỏi thăm xung quanh có lẽ sẽ thu được gì đó chăng?”
“Tuy nhiên, cháu gái, cháu nên suy nghĩ kỹ, không phải ông nội ích kỷ, mà là phía sau, với thân phận này của bọn họ, cho dù có quen biết, cháu cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không thể nói, có khi chính bản thân cháu còn bị liên lụy vào. "