Giang Kiều khẽ mỉm cười, "Ông nội, cháu đưa cái này cho ông, ông muốn sử dụng thế nào cũng được."
Ông cụ kinh ngạc nhìn Giang Kiều:
"Đưa cho ông? Kiều nhi, cháu có biết thứ này quý hiếm như thế nào không? Cháu thật sự muốn đưa cho ông nội sao?"
Giang Kiều nhún nhún vai, “Đương nhiên, cháu cầm thứ này cũng vô dụng, ông nội, ông xem xem nấm và thảo dược cháu hái có vấn đề gì không, nếu không có vấn đề gì thì cháu tiếp tục làm."
Ông cụ nhìn những gì Giang Kiều đã hái, không thể không cảm than một câu, "Trời sinh như vậy, thực sự không còn cánh nào khác để nói về đứa nhỏ này. Cháu gái, sau này không có việc gì thì theo ông nội học hỏi nhé. So với ông nội năm đó cháu còn lợi hại hơn."
Giang Kiều rất tò mò tại sao ông cụ lại học trung y, ông cụ thở dài:
"Ông cũng không muốn, nhưng việc này là tổ truyền từ gia đình chúng ta, mấy người anh trai của ông lần lượt gặp nạn, nếu ông không học thì, ai học? Cũng không thể mặc kệ nghề này thất truyền đi? Nhưng bây giờ ông rất biết ơn cha mình, lúc đó đã bắt ông học y, và bây giờ nó đã trở thành nghề kiếm cơm của ông."
Ông cụ nhắc đến chuyện trong nhà, trong lòng có chút buồn bực, dù sao cả nhà đều bị quân Nhật gϊếŧ chết, chỉ còn lại một mình ông, nhắc tới luôn là một chuyện khiên người ta thương tâm.
Giang Kiều không muốn nhìn thấy tâm trạng chán nản của ông cụ, chớp mắt chỉ vào đàn gà rừng đang lóe lên ở phía xa: "Ông nội, ông nhìn xem, có gà rừng, cháu sẽ săn gà rừng. Buổi tối lập tức có thức nhắm và rượu."
Ông cụ Kiều Kiệt muốn ngăn Giang Kiều lại, nhưng cô bé nhanh nhẹn đến mức chạy ra ngoài trước khi ông cụ kịp nói gì.
"Kiều Nhi, chậm lại một chút, gà rừng không dễ săn như vậy, nếu dễ săn như vậy thì đã bị săn hết từ lâu rồi. Cẩn thận, đừng ngã để bị ngã..."
Giang Kiều không phải chỉ là nhất thời nảy lòng tham, vừa rồi cô cũng đang suy nghĩ, nếu như dấu diếm năng lực bản thân, sau này ở nhà cô phải cẩn thận và rụt rè, bó tay bó chân, nếu muốn ăn một ít thịt, cô còn phải kiếm cớ này nọ, sao hôm nay cô không mở rộng tầm mắt cho ông cụ luân? Ít nhất lấy sẵn cái lý do về sau có thể ăn thịt.
Chờ khi nhìn thấy Giang Kiều xách trong tay, nào là thỏ, nào là gà rừng, ông cụ trọn tròn mắt:
"Này, đây đều là cháu nhặt được hả?"
Điều duy nhất ông cụ có thể nghĩ đến là trong núi có người đào hố đặt bẫy, duy nhất không nghĩ đến chính là Giang Kiều có khả năng đi săn được.
Giang Kiều cười nhe ra cả một hàm răng trắng:
"Ông nội, chuyện tốt như thế này đã bị người khác lấy đi từ lâu rồi, sao có thể đến lượt chúng ta? Nói thật với ông, chuyện này đều là tự cháu săn được, cháu không nói dối ông…”
Giang Kiều một lần nữa sử dụng những kỹ năng học được từ chú mình như một lá chắn, đồng thời nói rằng anh chưa bao giờ từ bỏ việc rèn luyện:
"Cho nên, cháu cũng muốn thử nó, nhưng không ngờ, nó thực sự có tác dụng. Sau này, nếu ông nội muốn ăn thịt, cháu có thể đến đây săn cho ông.”
Ông cụ Kiều Kiệt bây giờ cảm thấy bản thân đã tìm thấy một kho báu, đồng thời ông cụ cũng vì Giang Kiều mà tiếc hận, ông thở dài than Vương Đại Hoa cùng người một nhà pham sai lầm ngu xuẩn. Một đứa trẻ có bản lĩnh như vậy, để cho Giang gia giày xéo ghét bỏ đến mức như thế này.
Ông cụ lắc đầu cười nói:
“Cháu gái, cháu ẩn dấu cũng đủ sâu, nếu như Giang gia biết cháu có thể đi săn, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng thả cháu đi như vậy. Nhưng mà như vậy cũng tốt, ngược lại ông nội được lợi, về sau lão già ta cũng có lộc ăn rồi.”
Nhìn thấy ông lão như vậy, Giang Kiều không khỏi nhếch miệng nở nụ cười:
“Đúng vậy, bọn họ đều là đồ ngốc, nếu đối sử tốt với cháu, làm sao cháu có thể như vậy ra đi? Bất quá như bây giờ cũng rất tốt, hai ông cháu chúng ta có thể qua những ngày nhàn nhã thanh tịnh! Ông nội, nếu không chúng ta hiện tại làm gà nướng ăn bữa trưa, vừa vặn lúc đi cháu có mang theo gia vị."
Ông cụ bắt đầu thấy hứng thú, trời đã trưa rồi, ông bắt đầu thấy đói, hơn ông cụ cũng rất thèm gà nướng.
"Được rồi, đi thôi, ông nội sẽ dẫn cháu tìm chỗ có suối nước.”
Giang Kiều đột nhiên vui mừng: "Thật sự, trong núi này có suối nước sao?"