Ông lão bất đắc dĩ nói:
"Tại sao không thể? Nhân định thắng thiên. Nhiều người sức lực lớn. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thì không có gì là không thể! Tiểu quỷ tử không phải cũng bị vừa bị chúng ta đánh đuổi đi sao, Quốc Dân Đảng cũng bị chúng ta đánh bại, hết thảy đều có thể.”
Giang Kiều thở dài, không tiếp tục cùng ông cụ tranh luận vấn đề này, thời gian sẽ kiểm chứng hết thảy, đến lúc đó kết quả tự nhiên sẽ thấy.
Chỉ với cái nồi hơi đất kia có khả năng gì, ước chừng cho dù có thể luyện chế, những thứ luyện ra cũng chỉ là phế phẩm.
Đừng nói ở thành phố, nông thôn còn hưởng ứng nhiệt tình hào phóng hơn, so với trong thành chỉ có hơn không có kém.
Ngoại trừ đôi mắt xanh (1), Giang Kiều nhìn thấy nhiều nhất chính là người ta đang rầm rộ phá dỡ nhà cửa, tường sân. Tại sao? Bởi vì xây nồi hơi đất cần gạch, bây giờ sản xuất những thứ này chắc chắn là không kịp, cho nên họ chỉ có thể sử dụng nhứng gì trong nhà người dân có.
Tất nhiên, không phải là không có sự phản đối, cô nhìn thấy vài người phụ nữ đang khóc lóc, la hét để ngăn cản những kẻ cuồng tín đó phá bỏ nhà của họ, nhưng dường như chẳng có tác dụng gì cả.
Giang Kiều vẫn không nhịn được, hỏi ra trong lòng nghi hoặc:
"Sao làm đến mức này? Tại sao lại muốn phá nhà người khác?"
Ông cụ Kiều Kiệt cười khổ:
“Ông nghĩ đến hồi đó, những gia đình này đều là địa chủ và phú nông, nhà cao, cửa lớn, phong cảnh vô hạn, chỉ có họ mới được sống trong những ngôi nhà gạch xanh ngói đỏ, người dân sống ở đâu, toàn là nhà tranh vách đất, không phá của họ thì phá của ai đây?”
“Phong thủy luân chuyển thay đổi, những kẻ bóc lột nhân dân hồi đó có lẽ chưa bao giờ mơ rằng mình sẽ có ngày hôm nay, trước khác nay khác, ai có thể biết trước được tương lai sẽ như thế nào cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.”
“Nhưng nếu nhà của họ bị phá bỏ thì những người đó sẽ sống ở đâu?”
Ông cụ Kiều Kiệt mỉm cười.
"Chắc chắn phải có nơi nào đó cho họ ở, nhưng không biết nơi đó là tốt hay xấu nữa. Chúng ta đi thôi!"
Có một số thứ họ chỉ có thể đứng nhìn mà không thể kiểm soát được, ngoài cảm thán thở dài ra họ có thể làm được gì?
Lần này, ông cụ dẫn Giang Kiều đến vùng núi ngoại ô thành trấn, đây là lần đầu tiên cô đến đây, trong lòng cô tràn đầy tươi mát, cảm giác chán nản dọc đường lập tức biến mất khi cô nhìn thấy con thỏ nhảy như bay qua trước mặt, bật người liền tiêu biến như mây khói.
Dường như chuyện trước đo với cô không liên quan, gà rừng, thỏ hoang trước mắt mới là thứ quan trọng nhất đối với cô, đặc biệt khắp núi đồi đầy rau dại cùng thảo dược, Giang Kiều không muốn buông tha bất kỳ thứ gì trong số đó.
Tuy nhiên, cô không thể lộ ra bản thân cái gì đều hiểu, sau khi học hỏi ông cụ, hai người mới hành động riêng lẻ, khoảng cách giữa họ không quá xa nhưng cũng đủ để Giang Kiều động chân động tay.
Trong khoảng thời gian này, cô không chỉ ở nhà nghỉ ngơi, vừa dưỡng sức còn rèn luyện thân thể, hiện tại săn gà rừng, thỏ rừng đối với cô không phải là việc nặng nhọc, cô có không gian để che chắn, săn được trược tiếp thu vào không gian.
Khi hái dược liệu cũng không quên thu thập rau rừng, nhiều loại rau rừng còn có giá trị cao so với dược liệu, thuốc bổ không bằng thực phẩm bổ, cô từ nhỏ đã hiểu điều này.
Ngoài những thứ này, Giang Kiều còn tìm được rất nhiều nấm, cô hái rất vui vẻ, nhưng ông cụ lại có chút lo lắng, thỉnh thoảng lại kêu lên vài tiếng, sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Cháu ở đây!"
Sau khi nhận được câu trả lời của Giang Kiều, ông cụ tiếp tục yên tâm thu thập thảo dượ. Tuy nhiên, phát hiện tiếp theo của Giang Kiều khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Một cây linh chi lớn xuất hiện trước mặt cô, xếp thành từng lớp như một cái cối xay, nó thực sự rất bắt mắt.
Nói thật, nếu không nhìn kỹ, sẽ không ai có thể ra thứ này, vì nấm linh chi mọc trong bụi rậm, nếu không tinh mắt rất dễ nhầm lẫn thứ này với bụi cây.
Ngay cả Giang Kiều cũng có chút chết lặng khi nhìn thấy một cây linh chi lớn như vậy, tuy nhiên, cô không nói gì và giữ nó trong không gian trước. Do dự một lúc, cô vẫn để lại cho ông cụ hai cây.
"Kiều Nhi, đừng vào sâu trong đó, bên trong có dã thú, có việc kêu to một tiếng."
Giang Kiều lớn tiếng gọi ông cụ:
"Ông nội, ông đến đây nhìn xem, đây là cái gì?"
Ông cụ Kiều Kiệt đưa Giang Kiều ra ngoài chỉ để đứa nhỏ được thư giãn, con nhà người ta cả ngày chỉ biết rong chơi, nhà mình đứa nhỏ cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà.
Đặc biệt đối với Vương Đại Hoa, ông cụ sợ đứa nhỏ này trong lòng sẽ có chút âm u, đồng thời cũng lo tính cách đứa nhỏ theo thời gian sẽ trở nên cổ quái, cho nên ông cụ bằng lòng dẫn Giang Kiều vào rừng già thu thập thảo dược.
Ông cụ cũng không trông cậy vào đứa nhỏ có thể giúp đỡ cái gì, để tìm được thảo dược, cũng không phải một hai ngày có thể học được, huống hồ Giang Kiều vẫn luân sống ở trong thành phố, rau dại còn không phân biệt được, những cái khác ông cụ càng không trông cậy vào.
Nghe thấy đứa nhỏ gọi mình, ông cụ còn tưởng rằng Giang Kiều đã xảy ra chuyện gì, khi đến xem, ông cụ lúc đầu rất hoảng hốt, làm sao còn để ý trong giỏ có cái gì chứ, thì nhìn thấy Giang Kiều đang cầm troang tay hai cây nấm Linh Chi. đang cầm, màu của nấm linh chi làm cho mắt ông cụ sáng ngời, cây nấm Linh Chi có màu tím đậm chuyển dần sang màu đen.
"Đây, đây chính là Linh Chi cực phẩn. Cháu gái, cháu tìm thấy nó ở đâu vậy?"
Giang Kiều chỉ vào bãi cỏ trước mặt với vẻ mặt ngây thơ.
"Cháu tìm thấy nó ở đó. Cháu thấy màu sắc khác với nấm. Ông nội, đây có phải là nấm linh chi không?"
Ông cụ hưng phấn gật đầu:
"Đúng vậy, đây là Linh Chi, là loại Linh Chi cực phẩm trong cực phẩm. Cháu gái, cháu thật may mắn, đi vào núi lần đầu tiên có thể tìm được thứ này. Ông nói cho cháu biết, Ông mỗi lần vào núi cũng không chắc chắn có thể gặp có được dược liệu tốt như thế này, thật là lợi hại.”
(1) Đôi mắt xanh: Màu xanh là màu của cuộc sống, nó có thể khiến bạn cảm nhận được hơi thở của mùa xuân, chồi non sinh sôi nảy nở.