Ông cụ Kiều Kiệt không thể tin lắc đầu.
"Chuyện tốt? Tôi không nghĩ như vậy! Mỗi người đều có khẩu phần lương thực nhất định, họ bao ăn no, ăn xong rồi thiếu hụt ai sẽ bù đắp vào?"
Tống Liên Phong lo lắng thúc giục:
"Ông cụ như chú, làm sao quan tâm nhiều như vậy? Đây là cấp trên phân phó xuống dưới, có vấn đề, người ta tự nhiên sẽ có cách giải quyết, chú lo lắng làm gì cho mệt tâm? Chỉ cần ăn no bụng là được a. Ngoài ra, chùng ta hưởng ứng duy trì công tác của lãnh đạo phải không. Mọi người đều báo danh, chú cũng đừng do dự nữa.”
Kiều Kiệt cảm thấy hoang mang, do dự sau khi được Tống Liên Phong thuyết phục.
"Như vậy có được không? Kiều Nhi, nếu không nhà chúng ta đăng ký nhé?"
Giang Kiều nghe được Tống Liên Phong nói như vậy, trong lòng đang suy nghĩ, lông mày nhỏ nhíu chặt, ông cụ hỏi, cô trầm ngâm một lát mới nói.
"Ông Nội, nhà chúng ta chỉ có hai người, ông vẫn thường xuyên ra ngoài và không ăn gì ở nhà, ông cũng thấy cháu ăn không nhiều, gia đình chúng ta tham gia cũng không tiết kiệm. Bằng không, chúng ta chờ chút, xem căng tin này hoạt động như thế nào?”
Không phải cô không muốn tham gia cái gì nhà ăn lớn, mà là cô cảm thấy việc này có chút khó tin.
Nếu tham, về sau có thể buông bụng ra ăn thỏa mái, điều này khó có thể lúc nào cũng thực hiện được, dù sao sản lượng gieo trồng hàng năm đều bãi ở đó, trừ khi nông nghiệp phát triển cao, sản lượng tăng lên, chuyện này vẫn có thể xảy ra.
Tuy nhiên, chính phủ mới mới thành lập được vài năm, thực lực hiện tại căn bản không thể đạt tới trình độ này.
Tống Liên Phong lo lắng nhìn Giang Kiều.
"Đứa nhỏ này, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đi qua thôn này không có cửa hàng như vậy. Đừng chần chừ, nhanh chóng báo danh đi, thím phải quay về lấy đồ, thím đi rồi, cháu nhớ suy nghĩ cân nhắc lại.”
Sự tích cực và nhiệt tình của Kiều Kiệt đã truyền sang ông cụ Kiều Kiệt, ông cũng mong muốn mọi người không những có ăn mà còn được ăn no, ông cũng muốn hưởng ứng lời kêu gọi.
Lão nhân lại cùng Giang Kiều thảo luận chuyện này, rốt cuộc mọi người đều tham gia, nhưng người nhà hắn lại không tham gia, có vẻ không hợp lý.
Giang Kiều vẫn kiên quyết lắc đầu.
"Ông nội, hãy nghe cháu, chuyện này chúng ta không vội. Nếu thực sự có thể đạt được như những gì thím ba nói, chúng ta tham gia chỉ là vấn đề thời gian. Lúc này cháu nghĩ không chỉ gia đình chúng ta đang do dự đâu, chúng ta hãy chờ xem."
Ông cụ thở dài:
"Được, vậy ông nội sẽ nghe lời cháu, nếu thật sự có tác dụng thì cháu không được ngăn cản ông nữa nhé. Đi nấu cơm nhanh đi, sáng mai chúng ta còn lên núi hái dược liệu."
Giang Kiều vừa nấu ăn xong, Tống Liên Phong vội vàng chạy tới, mang đến càng thêm một tin tức phấn khởi.
"Cái gì? Luyện thép? Muốn thu thập phế liệu?"
Đừng nói đến ông cụ Kiều Kiệt, ngay cả Giang Kiều cũng bối rối, chủ yếu là vì tin tức này nối tiếp nhau tràn ngập, làm người ta tiếp thu không xuể.
“Ai nha, người ta nói tất cả đều được viết trên báo, cũng là lãnh đạo phía trên phân phó làm. Mọi người cũng đừng do dự, tìm kiếm sắt vụn ở nhà. Chúng ta phải duy trì quốc gia xây dựng kiến thiết đất nước, tôi đoán ngày mai mọi chuyện sẽ sẽ được tuyên truyền khắp nơi thôi. Không có việc gì tôi đi trước, bữa tối vẫn chưa nấu xong.”
Tống Liên Phong lại biết mất như một cơn gió, ông cụ Kiều Kiệt cười khổ nói:
"Cháu kể ông nghe thím ba của cháu đi, cả ngày bận rộn đến tối muộn. Được rồi, chúng ta ăn cơm trước, rồi nhìn xem trong nhà có cái gì sắt vụn hay không, chúng ta cung duy trì quốc gia xây dựng kiến thiết.”
Giang Kiều bĩu môi, cũng không nói gì, cô đang suy nghĩ, một đám người vô công dỗi nghề! Cái gì nồi hơi,cái gì mà luyện thép…! Càng nghe càng không đáng tin cậy? Luyện thép không cần tri thức không cần kỹ năng sao? Mọi người ai cũng làm được, điều này có thực tế?
Chưa kể cô tin hay không, ngay cả hành động cũng lười duy trì, trực tiếp mời ông cụ đi ăn cơm.
Sáng sớm hôm sau, mọi người có thể nghe thấy loa phóng thanh ngoài đường ầm ĩ thông báo về sự việc này, dân chúng phản ứng rất tích cực, mới sáng ra nhiều người đã lôi hết dụng cụ đồ dùng bằng sắt trong nhà để chuẩn bị cho việc nộp lên.
Ông cụ Kiều Kiệt bị bầu không khí này lấy nhiễm, cảm xúc có chút kích động.
"Cháu nhìn xem, bọn họ thật tích cực, chờ chúng ta trở về, nhà chúng ta cũng soát lại xem có có đủ khổi lượng bàn giao lên đi."
Giang Kiều lạnh lùng hỏi:
“Ông nội Kiều, ông có nghĩ rằng họ có thể luyện thành thép sao?”