"Tiểu Giang Kiều, vẫn là em biết cách chơi, vì vậy chúng ta có thể tiếp tục chơi thời vụ. Lần này chúng ta sẽ đổi sang thứ khác."
Giang Kiều cười nhạt, hỏi:
“Anh Miêu Tân có ý tưởng
gì không?”
Miêu Tân dừng lại chớp chớp mắt.
"Cái này…! Tôi sao có ý tưởng gì, nếu có thì tôi có thì tôi đã bảo mọi người cùng làm rồi, thế nên bây giờ mới ngồi thảo luận cùng nhau đâu.”
"Giang Kiều, cùng nói xem, em có dự định gì không, chúng ta không thể cứ sống như thế này mãi được, quá nhàm chán. Tôi luôn mơ về những gì chúng ta đã làm trước đây, chuyện đó thật đã nghiền a."
Những người khác lặp lại.
"Đúng! Thật đã nghiền a, chỉ trong vài ngày có thể kiếm được số tiền còn nhiều hơn chúng ta kiếm được trong một năm. Chúng ta có thể tìm được chuyện tốt như vậy ở đâu?"
Giang Kiều xua tay nói.
"Trước đừng phát sầu, vẫn sẽ có biện pháp, chúng ta ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Bữa cơm này cũng không phải là ăn không, trước kia là mối quan hệ của Ninh Hạo, cô không hiểu biết về những người này. Nhưng bữa cơm này ăn xong, quan hệ giữa Giang Kiều và bọn họ càng thân thiết hơn rất nhiều.
Cô vừa về đến nhà, bên ngoài đã có người gọi tên cô, vừa bước ra đã thấy là người đưa thư, Giang Kiều cảm thấy vui mừng, chẳng lẽ có tin tức gì về lá thư cô gửi?
Cô cầm lấy xem, có hai lá thư, một lá từ quân đội gửi đến, cô đoán là Ninh Hạo, lá thư còn lại có ghi chú: "Không tìm thấy người như vậy." nói cô không thất vọng là giả.
Tuy đã thay đổi thân phận và cuộc sống nhưng cô cũng muốn liên lạc với gia đình mình trước kia của mình, ít nhất là biết anh cả của cô có còn sống hay không và cuối cùng cha và cháu trai cô đã xảy ra chuyện gì.
Trong thâm tâm cô vẫn luôn hy vọng vào một phép màu sẽ xảy ra, nếu người đã chết là cô có thể sống lại thì liệu cha và cháu trai cô có kỳ tích không?
Khi nhìn thấy lá thư bị trả lại, cô vẫn cảm thấy thất vọng, cười khổ trong lòng, trên đời này làm gì có nhiều kỳ tích như vậy, cô không nên quá ảo tưởng, ông trời cũng đã nhân từ, không nên cưỡng cầu cái gì.
Cảm ơn người đưa thư xong, Giang Kiều vội vàng trở về nhà đọc thư của Ninh Hạo.
Nội dung bức thư đại khái chia làm hai phần, một phần là giới thiệu hoàn cảnh và cuộc sống hiện tại của anh, một phần là cảm ơn cô về gói hàng, khi anh nhập ngũ, những thứ này có tác dụng rất lớn.
Sau khi chuẩn bị dược liệu xong, ông cụ Kiều bước vào nhà, thấy Giang Kiều đang ngẩn người trên ghế.
"Cháu gái, có chuyện gì vậy?"
Giang Kiều lắc đầu:
"Không có chuyện gì ông nội! Cháu vừa nhận được thư của anh Ninh Hạo, cháu đang nghĩ nên trả lời anh ấy như thế nào? Hiện tại anh ấy đang ở trong quân đội, mọi chuyện vẫn ổn."
"Tiểu tử này cuối cùng cũng gửi cái tin đến, chả lời thư nhớ báo cho tiểu tử đó biết, cháu ở cùng ta nơi nảy rất tốt! Cháu gái, ngày mai ông đi hái thuốc, cháu có muốn đi không?"
"Đi, cháu đương nhiên muốn đi..."
Giang Kiều thay đổi tâm tình không vui, ánh mắt sáng ngời nhìn ông cụ Kiều Kiệt, ngay cả ông cụ cũng có thể cảm nhận được hung phấn trên mặt cháu gái.
Ở nhà lâu như vậy, cuối cùng cô cũng có thể ra ngoài hít thở không khí.
Ông lão vừa dặn dò xong thứ mình định mang theo, Tống Liên Phong hưng phấn chạy vào, thở hổn hển.
"Chú, chú Kiều, báo cho chú một tin vui…"
Ông cụ Kiều đều muốn toát mồ hôi hột thay Tống Liên Phong, sợ thím ta không thể bình tĩnh lại sẽ bị ngạt thở.
"Ai nha, cái thím này bao nhiêu tuổi rồi? Như thế nào còn giống như đứa trẻ vậy? Chạy cái gì a? Thở cho xong đi rồi nói…”
Giang Kiều nhanh chóng đứng dậy rót một ly nước cho Tống Liên Phong, uống nước xong, Tống Liên Phong mới thở phào một hơi.
Thím ta còn chưa mở miệng, ý cười đã viết ở trên mặt:
"Chú Kiều, cháu báo cho chú một tin vui. Phố chúng ta sắp mở căng tin tập thể, mọi người đang chờ báo danh đó. Họ nói là bao ăn no, muốn ăn gì thì ăn, nhà hai ông cháu báo danh không? Muốn đăng ký thì nhanh lên trước khi quá muộn."
Đừng nói ông cụ Kiều Kiệt, ngay cả Giang Kiều cũng kinh ngạc nhìn Tống Liên Phong.
"Ý thím là gì? Mở căng tin và ăn miễn phí phải không?"
Tống Liên Phong tự vỗ đầu mình:
"Cháu quên nói một chuyện, nếu báo danh thì phải nộp toàn bộ khẩu phần lương thực qua đó, sau này chúng ta không cần phải xếp hàng mua lương thực nữa, sẽ có người mua cho. Dù sao đến lúc đó chúng ta cũng chỉ cần vác bụng đi ăn là được, không cần quản này nọ, chuyện tốt như vậy chạy đi đâu có thể tìm được?"