"Quế Hoa, là mẹ không muốn giữ con ở đây sao? Tình huống nhà chúng ta hiện tại như vậy, cho dù mẹ không ăn uống cũng không thể lo liệu được vấn đề lương thực cho cả gia đình.
Tạm thời con về trước đi, dù sao đội cũng chia khẩu phần lương thực cho con, hai trăm đồng con cầm về trang trải cuộc sống trước mắt, có rảnh mang đứa nhỏ lại đây xem.
Lão đại công việc thực sự không được, mẹ cũng sẽ trở về ở cùng các con, nếu cho thuê căn nhà này thì ít nhất mỗi tháng chúng ta cũng có tiền. "
Giang Kiều không ngờ rằng Ngưu Quế Hoa sẽ mang con mình đi trước khi hết năm?
Khi Tống Liên Phong đến thăm, bà vẫn đang lẩm bẩm chuyện này, Giang Kiều cũng không còn quan tâm đến việc Giang gia sẽ đi đâu, sau này cô cũng sẽ không liên quan gì đến bọn họ.
Về phần bà cụ, bà ấy đã tự mình chọn con đường đó, khi cần giúp đỡ cô sẽ giúp, nhưng chỉ giúp bà ấy thôi, những người khác thì cũng đừng nghĩ tới.
“Ai, tại sao bà cụ không đi cùng con dâu và cháu trai? Một mình ở lại cùng đứa con trai? Không hiểu có chuyện gì đã xảy ra, vốn người ta đang sống cuộc sống tốt đẹp ở nông thôn, tha lôi cả nhà con trai cả một hồi, giờ vợ chồng người ta mỗi người sống một nơi.”
Ông cụ Kiều có thể hiểu được, đến tuổi này rồi, ông có chuyện gì là chưa trải qua.
"Mọi người đều đã đánh giá thấp Vương Đại Hoa. Bà ấy gần như cả cuộc đời đều sống ở nông thôn, có ai ở đây biết cuộc sống ở nông thôn là như thế nào không?
“Nếu không, dù cho sứt đầu mẻ chán bà ấy vẫn muốn lôi con trai ở quê vào thành phố. Muốn bà ấy trở về quê à?”
“Trừ khi buộc phải trở về, nếu không bà ấy thật sự sẽ không rời đi, đừng nói là con trai cả không ai chăm sóc? Hãy nói về bản thân Vương Đại Hoa, mọi người có nghĩ việc đến nhà con dâu sẽ giống như ở đây không? "
Giang Kiều liếc nhìn Tống Liên Phong, người chợt nhận ra:
"Vậy nên a, chúng ta nên làm những gì cần làm, bắt đầu từ ngày mai, cháu sẽ đi nhặt lõi than. Thím ba, thím có đi không?"
"Đi, đi, đi, sao cậu không đi, nhặt thêm mùa đông có nhiều than đốt hơn, ở nhà sẽ ấm hơn. Đám Xuân Minh vẫn đang trong kỳ nghỉ, ngày mai thím bảo chúng qua đón cháu cùng nhau đi kiếm lõi than. Mà đúng rồi Kiều Nhi, cháu không nghĩ tới chuyện đi học lại à?"
Giang Kiều và ông cụ nhìn nhau, sau đó gật đầu với Tống Liên Phong:
"Ông nội Kiều và cháu đã bàn bạc rồi, tạm thời cháu vẫn theo kế hoạch trước đó, khi nào đến thời điểm thi chuyển cấp, cháu sẽ tham gia vào kỳ thi. Ông nội Kiều cũng có quen biêt với hiệu trưởng, về sau chuyện này cũng không phải vấn đề cần lo lắng.”
Ông cụ Kiều Kiệt không muốn quản cô bé này quá khắt khe, ông cụ không dám coi thường cô, hay coi cô chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, cô bé này có thể lựa chọn thoát khỏi Giang gia vào lúc này, hầu hết mọi người thực sự không thể làm được điều đó nếu là một người không có đầu óc.
Những ngày tiếp theo, Giang Kiều và ông cụ đều bận rộn với công việc riêng của mình, ông cụ Kiều tính tình không nói nhiều lắm, Giang Kiều thích làm gì thì làm, cũng không biết là rất tin tưởng, hay là cảm thấy Giang Kiều có dày vò cũng không ra chuyện gì xấu.
Sau khi cơ thể bình phục, Giang Kiều cùng đám người Phó Lâm ra ngoài ăn một bữa cơm gặp mặt đầu năm, mối quan hệ này cần liên hệ thường xuyên để bồi dưỡng tình cảm, nhất là cô hiện tại không có nhiều mối quan hệ xã hội cho lắm, vì Ninh Hạo muốn cô dành nhiều thời gian hơn cho cho mối quan hệ bạn bè này, cô cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
"Này, Tiểu Giang Kiều, em thế nào rồi? Em thấy khỏe không?"
"Tất cả đều tốt rồi! Bằng không hôm nay cũng không ra ngoài ăn cơm cùng với mọi người, đến đến đến… đều ngồi xuống đi…"
Mọi người ngồi xuống, háo hức nhìn Giang Kiều:
"Tiểu Kiều Nhi, gần đây em có ý tưởng
gì không? Lần trước làm chúng ta còn chưa có đã nghiền đâu, thế nào, chúng ta lại hợp tác làm một phi vụ?”
Giang Kiều nheo nheo mắt nói:
"Như thế nào còn làm một phi vụ, làm như chúng ta là băng đảng không bằng! "
Sau đó cô thở dài:
“Tôi cũng muốn làm, nhưng không phải là không có phương pháp sao? Việc trước kia chúng ta làm, không nên làm lại nữa.”
"Hãy nghĩ mà xem, chúng kiếm được tiền, còn những người ghen ghét chúng ta vì họ không kiếm được, nếu họ làm gì đó sau lưng, chúng ta sẽ không gánh nổi hậu quả, việc này chúng ta chỉ làm thời vụ thôi."
Miêu Tân liếc nhìn Giang Kiều.