Lúc cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho Ninh Hạo thì bên ngoài vang lên giọng nói của Ninh Hạo:
"Giang Kiều, em có đó không?"
"Vào đi, vào đi, em đang đợi anh đâu."
Ninh Hạo ngày mai sẽ rời đi, trước khi đi, hắn muốn tạm biệt Giang Kiều, dặn dò cô bé này một chút.
Giang Kiều ngước mắt lên, không khỏi mỉm cười:
“Anh Ninh Hạo, anh đến nhà còn mang theo đồ như vậy!”
Ninh Hạo đặt đồ trong tay lên bàn:
“Đây là xương lớn anh mua cho em, không phải người ta nói ăn gì bổ nấy sao? Anh cũng chỉ có thể mua lần này. Mai anh rời đi rồi, Vì vậy, có một số việc anh muốn cùng em nói chuyện."
Ninh Hạo lo lắng Giang Kiều một khi cứng đầu sẽ không hòa hợp với ông cụ Kiều, nhỡ có chuyện gì xảy ra cô bé này phải làm thế nào?
"Đừng lo lắng! Chỉ cần không tính kế hại em, em nhất định sẽ hòa hợp với ông nội Kiều. Em không phải loại người không biết điều như vậy."
"Ngoài ra, nếu em cần gì thì cứ đi tìm Phó Lâm và những người khác, anh cũng nói chuyện qua với bọn họ, có việc chỉ cần mở miệng."
Giang Kiều đẩy gói hàng đã chuẩn bị sẵn cho Ninh Hạo:
“Quà cho anh, đến xe lửa hãy xem, cái gì cũng đừng hỏi, đây chỉ là chút tâm ý.”
Ninh Hạo kinh ngạc, không ngờ cô bé lại chuẩn bị đồ cho mình, đặc biệt là một gói hàng lớn như vậy, bô bé đã chuẩn bị như thế nào?
Nhưng Giang Kiều dào trước đón sau như vậy, cho dù tò mò, hiện tại cũng không hỏi được.
"Được rồi, anh không hỏi gì cả, anh chỉ nhận những gì em đưa cho thôi. Em phải học tập thật tốt, sau này anh sẽ viết thư cho em, đến lúc đó nhớ báo tình huống của em bên này cho anh biết."
Giang Kiều thuận tiện nói một chút buổi tối mời khách ăn cơm:
“Được rồi, tối nhớ cùng ông bà nội anh qua đây ăn cơm.”
Ninh Hạo cũng không ở cùng Giang Kiều quá lâu, dù sao cũng là một nam một nữ ở cùng một chỗ, tuy nói bọn hắn tuổi còn nhỏ nhưng không phải ai trong viện cũng dùng ánh mắt thiện cảm nhìn mọi việc, tốt nhất là phải cẩn thận, tránh gây phiền toái cho Giang Kiều.
Ông cụ Kiều cũng không làm Giang Kiều thất vọng, trước đây muốn ăn liền ăn, không cần chuẩn bị trước gì cả, một người ăn no cả nhà không không lo đói bụng.
Ngay cả Tết Nguyên Đán cũng không giống như những người khác chuẩn bị gói lớn nhỏ, một ông cụ không vợ không con, không cần chuẩn bị nhiều như vậy.
Năm nay thì khác, nhà lại có thêm một đứa nhỏ, lúc còn trẻ, ông cụ cũng chẳng cảm thấy thế nào, nhưng càng lớn tuổi, càng cảm thấy nhà mình có chút trống trải.
Giang Kiều đến, xem như lấp đầy sự trống trải của ông cụ, nên nghe đứa trẻ nói gì, ông cụ liền nghe theo, tình cờ ở quê có phiên chợ nên mua quá nhiều, chuẩn bị kỹ càng, đứa trẻ có thể ăn nhiều một chút. Cô bé quá gầy, cũng không thể nói Vương Đại Hoa đối xử khắc nghiệt với Giang Kiều, nhưng cũng không nuông chiều đứa nhỏ.
Trước đây hai người không tiếp xúc nhiều nhưng ông cụ lại nghe hàng xóm nhắc đến đứa trẻ này rất nhiều.
Tay trái và tay phải của ông lão đều đầy đồ đạc, nhưng vừa bước vào cửa đã thấy sương khói lượn lờ khắp bếp, mùi thơm từ bên trong tỏa ra khiến ngay cả ông cũng muốn chảy nước miếng.
"Ai nha cháu gái, đang nấu gì ngon, thơm như vậy? Chằng phải ông đã nói không được làm việc sao? Như thế nào không nghe lời ông?"
Giang Kiều ngẩng đầu cười nhìn ông cụ:
"Ông nội Kiều, cháu không tốn nhiều sức, chỉ nấu ăn thôi. Hơn nữa, lưng cháu không còn đau nữa, nếu ông bảo cháu xách nước hay gì đó, cháu thực sự không thể làm được, nấu ăn không tốn chút sức lực nào. Ôi, sao ông lại mua nhiều đồ như vậy? Ông nhanh đặt xuống đi, ông chắc mệt lắm rồi?"
Ông lão không chỉ mua trứng gà, trứng vịt mà còn treo hai bó nấm và tỏi lên tay, còn cái giỏ sau lưng là gì thì cô vẫn chưa nhìn thấy.
Kiều Kiệt thực sự thấm mệt, tuổi già đến đành chấp nhận a, nêu là lúc còn con trẻ một ngày bên ngoài bôn ba không là việc gì, nhưng hiện tại không được, toàn thân như nhũn ra.
Dù trong bếp đầy khói nhưng Giang Kiều vẫn không bỏ sót khuôn mặt của ông cụ.
"Ông nội Kiều, ông vào nghỉ ngơi đi. Cháu bưng cho ông bát canh gà."
Ông lão không còn khách khí với Giang Kiều nữa, ông không chỉ mệt, còn cảm thấy có chút lạnh.
Nhưng khi uống canh gà nóng, ông cụ như sống lại, cảm giác thật tuyệt vời, khi về đến nhà, ông uống một ngụm canh nóng, có người đang lo cho ông bữa ăn. Đây chính là ngôi nhà mà ông cụ mong muốn, ông có cảm giác người một nhà.
Hơn nữa, kỹ năng nấu nướng của cô bé rất tốt, sau khi ăn một bát canh gà, không những toàn thân ấm áp mà ngay cả cảm giác mệt mỏi cũng biến mất.
Kiều Kiệt khen ngợi không hề keo kiệt, giơ ngón tay cái lên khen ngợi Giang Kiều:
“Cô bé, tay nghề của cháu khá tốt, về sau ông nội được hưởng phúc, mấy năm rồi ông chưa được ăn món canh gà ngon như vậy! Nó có vị như bạn già ta nấu, không tồi, không tồi!”
Sau khi khoe khoang, ông lão mới nhớ ra, con gà này từ đâu đến?
Giang Kiều cười giải thích, ông cụ liếc mắt không đồng ý: