Chương 55: Nhình quen quen

Ngưu Quế Hoa vừa gặm bánh ngô vừa chề môi khinh thường:

“Mẹ, mẹ nói thế nào nghe được, khi không có việc gì thì chúng ta đi gây với nó làm gì, nó chính là cái tai họa, nó chính là nguyên nhân của mọi việc lần này. Lúc này đổi sang ở cùng lão già kia có cái gì hay ho. Hừ…! Nói không chừng ông cháu còn ngủ chung cái ổ chăn.”

Vương Đại Hoa đập đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn con dâu:

“Ngưu Quế Hoa, từ nay về sau quản tốt cái miệng thối của cô đi, họa là từ miệng mà ra! Để người ta biết cô nói những lời khốn nạn đó? Người ta không cào rách miệng cô, xem sau này cô có há miệng ăn được cơm nữa không?”

So với Vương Đại Hoa trằn trọc, đêm đó Giang Kiều ngủ ngon lành, cách bố trí nhà của ông cụ Kiều không giống Vương Đại Hoa, nhà ông cụ có ba gian phòng, ba gian phòng riêng biệt có cửa và lối đi riêng.

Giang Kiều và ông cụ mỗi người có phòng ngủ riêng, phòng còn lại là nơi ông cụ dùng làm phòng khám bệnh. Ông cụ Kiều xây một bếp riêng sát tường, toàn bộ ngôi nhà được sưởi ấm bằng bếp nấu thông qua nồi hơi đất.

Lại nói tiếp, Giang Kiều thích căn phòng như thế này hơn, nơi cô có thể có sự riêng tư của riêng mình, không ai biết cô muốn làm gì.

Lúc này trời còn chưa sáng nên cô thức dậy ra ngoài đi dạo hít thở không khí trong lành, gió lạnh buốt quất vào mặt nhưng cô không cảm thấy lạnh, có lẽ là do tâm trạng tốt, nên nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt.

Đặc biệt khi nhìn thấy những người quen, trên đường chào hỏi nhau, Giang Kiều cũng vậy, chào hỏi xong khóe miệng cô không khỏi cong lên, cô thích bầu không khí này.

Dù vẫn chưa quen với cuộc sống hiện tại nhưng cô tin rằng nó sẽ dần tốt hơn trong tương lai.

Đột nhiên có một bóng người đi ngang qua cô, đi bên cạnh cô, một cảm giác rất quen thuộc, hiển nhiên anh ta không phải là người cô quen biết ở kiếp này.

Khi tâm trí cô thay đổi, cô chợt nhớ ra người này là ai, chẳng trách cô không nhận ra anh ta, nhiều năm như vậy, chàng trai năm ấy giờ đã già đi, cô chỉ không biết đối phương hiện tại có thân phận gì.

Không kịp suy nghĩ, cô vô thức đi theo hắn. Nhìn thấy đối phương tiến vào trong sân, Giang Kiều đứng ở góc đường một lúc, sau đó lại cảm thấy buồn cười. Tại sao cô lại xen vào chuyện này, cô vẫn không biết tình huống của đối phương là gì, nếu thật sự như cô nghĩ, thân thể nhỏ bé hiện tại của cô không thể chống lại hắn.

Nghĩ nghĩ, cô lập tức xoay người rời đi, cô đã thay đổi thân thể và cuộc sống của mình, kiếp trước và kiếp này không liên quan gì, nghĩ đến cũng vô ích.

Cô từ từ đi đến cửa hàng xem có gì mới không, nhưng khi nhìn thấy hàng dài người xếp hàng trên đường, Giang Kiều lùi lại, có quá nhiều người, có lẽ là do lễ mừng năm mới, mặc dù nguồn cung nhiều hơn ngày thường chút, nhưng người mua so với bình thường cũng nhiều hơn, hiện tại xếp hàng không biết bao giờ mới đến lượt cô.

Cô vốn định chuẩn bị một số thứ để Ninh Hạo mang đi, người ga đã giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng nhìn đội hình con rắn, cô thở dài, quyết định vẫn là quên đi, sử dụng những thứ trong không gian đi.

Cô mua mấy cái bánh bao ở đầu đường, mang về làm bữa sáng cho cô và ông cụ Kiều, lúc này ông cụ đã dậy đang chuẩn bị nấu ăn, Giang Kiều bị thương, mặc dù ảnh hưởng không nghiêm trọng, nhưng Ông cụ hiện tại không có ý định để đứa nhỏ nấu ăn cho ông.

"Ông nội Kiều, đừng làm. Cháu mua bánh bao, buổi sáng chúng ta ăn điểm tâm bằng bánh bao thôi. Buổi trưa chúng ta hãy làm đồ ăn nhé."

Ông cụ cũng không làm kiêu:

“Được rồi, hôm nay ta đi về nông thôn xem bệnh, cháu ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng chạy loạn, nhiệm vụ chính của cháu bây giờ là hồi phục vết thương. Đừng làm công việc nặng nhọc, sau này khỏi vết thương tha hồ mà làm.”

Giang Kiều hai mắt sáng lên, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười:

"Ông nội Kiều, cháu có thể cùng ông đi xem bệnh được không ạ? Nghe nói ở quê có chợ, hình như nhà chúng ta hàng tết còn chưa mua a, cháu muốn nhìn xem có gì thích hợp không?”

Ông cụ Kiều Kệt do dự một lúc, nhìn thấy đứa trẻ trước mặt không khỏi muốn bật cười.

"Không thể được, chỗ đó có hơi xa, nếu không, trở về ông mua một ít mang về nhé. Chúng ta nấu một bữa thật ngon rồi mời Ninh Hạo cùng mọi người tới ăn tối nhé. Không có cậu bé này, ông cháu ta không có duyên phận người một nhà được.”

Giang Kiều bất đắc dĩ thở dài:

"Được rồi, có gì ăn ngon ông mua nhiều chút. Mọi người đều mua đồ Tết, nhưng nhà chúng ta lại chưa mua gì cả."